Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 255: Đào Yêu Diệp đáng tin cậy

"Ồ, đây là một phương pháp hay!" Mạnh Cảnh Chu cười nói, thả lỏng cơ thể.
Dù sao bây giờ Đào Yêu Diệp đang điều khiển cơ thể của ba người họ, ba người họ không cần phải làm gì cả.
"Ta cũng là vừa mới nghĩ ra phương pháp này, chả trách bảo rằng Đào sư muội thông minh tài trí, ta liếc cô ấy một cái thì cô ấy đã hiểu ý của ta rồi." Lục Dương rất tự đắc vì đã nghĩ ra phương pháp này.
Ban đầu Man Cốt vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, định chống lại ảo cảnh, nhưng được Lục Dương khuyên can.
"Đây là ảo cảnh do Đào sư muội bày ra, có thể giúp ba người chúng ta không bị chóng mặt."
Trong hiện thực, phương thức chiến đấu của ba người Lục Dương rất khoáng đạt, khá có khí thế quét ngang ngàn quân của vị tướng quân thời cổ đại.
Đào Yêu Diệp điều khiển ba người họ càng lúc càng thành thạo, đánh đến đám người kia tơi bời tan tác.
Ưng Sơn Ngũ Hiệp thoáng đưa mắt nhìn nhau, thấy rõ vẻ kinh hãi trong ánh mắt của nhau.
Chắc phải nói quả không hổ là đệ tử Vấn Đạo Tông, phương thức chiến đấu cũng không giống tu sĩ bình thường.
"Đây là chiến pháp gì vậy!?" Mọi người trong vũng bùn kinh hoàng bạt vía.
Từ xưa đến nay, ba người đồng thời tấn công đều không thể phát huy toàn bộ sức mạnh vì họ không đồng tâm hiệp lực, hoặc phối hợp không đủ tốt.
Chẳng hạn như họ, có bảy người vây công Lục Dương, nhưng thực tế sức mạnh phát huy ra cũng chỉ tương đương với ba, bốn người.
Lại nhìn sang ba người nhóm Lục Dương, sau khi hợp thể, sức chiến đấu tăng gấp ba lần, phối hợp ăn ý chặt chẽ, phát huy hết toàn bộ sức mạnh.
"Đây chính là phương thức chiến đấu của Phật Giáo sao!"
Không thể trách mọi người đoán như vậy, người nhà Phật trước giờ vốn rất ít khi ra tay, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu rõ ràng là đệ tử Phật Giáo, Man Cốt, người xuất hiện sau đó với vẻ mặt hung tợn, đoán chừng là Phật Giáo bồi dưỡng y làm dạng công việc như Hộ Pháp gì đó.
"Phương thức chiến đấu của Phật Giáo hiếm thấy, hôm nay cuối cùng cũng được chứng kiến."
Điều này ít nhiều gì cũng coi như vốn liếng để ba hoa.
Tóc cạo trọc rồi vẫn có thể mọc lại, nhưng phương thức chiến đấu của Phật Giáo thì không dễ gặp đến thế.
Bên bờ hồ, Đào Yêu Diệp mệt đến thở hổn hển, cô vừa phải duy trì ảo cảnh, vừa phải suy nghĩ để ba người họ hành động thế nào, đột phá vòng vây.
Có lẽ do Lục Dương chuốc thù hận quá lợi hại, mọi người kiên quyết không để hắn rời đi.
"Nếu như mục tiêu của chuyến này là Song Sinh Tịnh Đế Liên, vậy lấy đi hoa sen là được chứ gì?" Đào Yêu Diệp dùng ảo cảnh xóa bỏ sự hiện hữu của bản thân, lén nhảy vào vũng bùn, lấy đi Song Sinh Tịnh Đế Liên.
"Hoa sen biến mất..." Có người vô tình quay đầu lại, phát hiện hoa sen không thấy đâu nữa.
Vừa định la lên, liền thấy Đào Yêu Diệp giơ ra ngón trỏ, nhẹ nhàng chạm vào trán người đó, khiến y rơi sâu vào ảo cảnh.
Đào Yêu Diệp thấy lấy được hoa sen, vắt cẳng lên bèn chạy, để lại một bóng hình thướt tha.
"Hoa sen biến mất rồi!" Cuối cùng cũng có người phát hiện ra mục đích quan trọng nhất của chuyến đi này - Song Sinh Tịnh Đế Liên đã bị người ta cuỗm đi rồi.
"Chính là ả ta lấy đi đó!" Có người chỉ vào Đào Yêu Diệp đang dần chạy xa.
"Đuổi theo!"
Hơn một nửa số người đuổi theo Đào Yêu Diệp, lúc này ba người nhóm Lục Dương mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ còn lại hai ba chục tên tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ, thì không còn là mối đe dọa gì nữa.
Ba người họ cũng không lo lắng cho Đào Yêu Diệp, Đào Yêu Diệp thiện nghệ ảo cảnh, trốn thoát khỏi sự truy đuổi là chuyện dễ như trở bàn tay, ngay cả Mạnh Cảnh Chu cũng không tự tin rằng có thể triệt để nhìn thấu ảo cảnh của Đào Yêu Diệp.
Trong giai đoạn Trúc Cơ, ảo cảnh của Đào Yêu Diệp có thể xưng là mạnh nhất.
Cũng chỉ có công pháp của Lục Dương đặc thù, không sợ ảo cảnh.
"Lục thiếu hiệp, Mạnh thiếu hiệp, vừa rồi, Đào cô nương bảo hai vị hãy tới lữ quán Nguyên Minh đợi cô ấy." Lão đại mũi diều hâu thấy Lục Dương dăm ba chiêu đã đánh bại số người còn sót lại, vội vàng chạy tới truyền lời.
"Được, ta biết rồi, phiền hà Ưng lão đại rồi."
Lão đại mũi diệu hầu vội vàng xua tay: "Không dám nói mấy lời này, lần này bọn ta chẳng giúp được gì cả."
Man Cốt bổ sung: "Lữ quán Nguyên Minh chính là nơi dừng chân của đệ và Đào sư tỷ trong Trấn Yêu Quan."
Trong số năm người đứng đầu cùng khóa, Đào Yêu Diệp xếp thứ ba, Man Cốt xếp thứ tư.
Lục Dương cười nói: "Cũng trùng hợp thật, Lữ quán Nguyên Minh cũng là chỗ nghĩ chân của ta và Mạnh Cảnh Chu."
"Về thôi, nói không chừng Đào sư muội còn về trước chúng ta."
...
Đoàn người trở về lữ quán, quả nhiên Đào Yêu Diệp đã đợi mọi người ở đó, cô dựa vào bên tường, chán ngán mà ngáp một cái, tay phải xách theo một hộp gỗ.
"Mấy người các huynh ăn bận kiểu gì vậy?" Đào Yêu Diệp nhìn về phía ba người nhóm Lục Dương, vẻ mặt quái lạ.
Ba người nhóm Lục Dương đều đội mũ trùm đen, che mặt, trông như vừa làm chuyện hèn hạ gì đó.
Cách ăn bận này trong Trấn Yêu Quan khá phổ biến, nhưng trên người Lục Dương thì khá hiếm thấy.
Lục Dương thở dài: "Còn chẳng phải là trên đường về gặp mấy tu sĩ bị huynh cạo trọc đầu sao, ba người bọn huynh sợ bị nhận ra, nên mới ăn mặc như vậy."
"Lần này coi như đã đắc tội toàn bộ tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ trong Trấn Yêu Quan rồi."
Đào Yêu Diệp trợn mắt: "Còn không phải do huynh tự chuốc lấy sao, cứ khăng khăng đánh La Hán Quyền? Hơn nữa tại sao La Hán Quyền lại khiến người ta rụng tóc, hiệu quả là đánh người ta thành La Hán à?"
"Đây gọi là khuyên người ta hướng thiện, là tiêu chí của La Hán Quyền đại thành, hơn nữa ai mà biết hiệu quả gây rụng tóc của La Hán Quyền lại tốt đến thế?" Lục Dương cố gắng biện minh.
Đào Yêu Diệp làm như không nghe thấy lời giải thích của Lục Dương, khẽ vung vẩy hộp gỗ mà cô vẫn luôn cầm trên tay: "Tịnh Đế Liên ở đây, lên lầu đi."
Đây là một hộp gỗ đàn hương thượng hạng, có thể cắt đứt sự dò xét của thần thức, đảm bảo khí tức của Song Sinh Tịnh Đế Liên không bị rò rỉ ra ngoài.
"Vậy thì bốn vị thiếu hiệp, bọn ta cáo từ trước." Ưng Sơn Ngũ Hiệp chắp tay, từ biệt Lục Dương.
"Đi thôi, huynh với Mạnh Cảnh Chu cũng ở lữ quán này."
"Trùng hợp vậy sao?" Đào Yêu Diệp ngạc nhiên, nghĩ tới thân phận của Mạnh Cảnh Chu, "Là do đây là lữ quán đắt nhất trong Trấn Yêu Quan à?"
"Đúng vậy." Mạnh Cảnh Chu cười nói, hắn ta trước giờ chỉ dùng thứ đắt tiền nhất, lữ quán cũng không ngoại lệ.
Bốn người đi tới phòng của Mạnh Cảnh Chu.
"Sao hai người cũng tới Trấn Yêu Quan vậy?" Lục Dương tò mò.
Chẳng lẽ hai người các ngươi cũng liều mạng đi hỏi tuổi tác của đại sư tỷ nên bị lưu đày tới đây ư?
"Mấy hôm trước muội tu luyện có chút tâm đắc, muốn tìm người giao lưu một phen, nên tới đỉnh Thiên Môn tìm huynh, đại sư tỷ nói huynh không có ở đây, đã cùng Mạnh Cảnh Chu tới Trấn Yêu Quan rèn luyện được mười ngày rồi."
"Đại sư tỷ nói tỷ ấy vẫn luôn quan tâm tới động thái của hai người các huynh, thấy hai người bọn huynh rèn luyện ở Trấn Yêu Quan có hiệu quả không tồi, nên kiến nghị muội và Man Cốt cũng tới Trấn Yêu Quan."
"Ban đầu vốn còn định gọi theo Lý Hạo Nhiên, không biết tại sao, đại sư tỷ nói Lý Hạo Nhiên rời khỏi Vấn Đạo Tông vào lúc này không an toàn, nên không cho ra ngoài."
"Thế là hai người bọn muội bèn tới đây."
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu nghe xong, mồ hôi lạnh chảy ròng, đại sư tỷ quả nhiên tay mắt thông thiên, có thể phát giác được, may mà mấy ngày nay luôn chú ý lời ăn tiếng nói, không có nói xấu đại sư tỷ.
Đặc biệt là Mạnh Cảnh Chu, sợ hãi không thôi.
Hắn ta vẫn còn nhớ lúc mới tới rừng già, còn nói đại sư tỷ lưu đày bọn họ tới biên cương, may mà Lục Dương nhắc nhở, mới sửa lời kịp lúc, tránh được một kiếp.
Đào Yêu Diệp vừa nói vừa mở hộp gỗ đàn hương.
Trong hộp gỗ, Song Sinh Tịnh Đế Liên yên ắng nằm trong đó.
"Khó khăn lắm mới đoạt được Tịnh Đế Liên, phải chia như thế nào đây?"
"Lục Dương, ta muốn hạt sen! Hạt sen ăn ngon lắm!" Bất Hủ Tiên Tử la ó trong không gian tinh thần, vỗ lên nền đất, nhắc nhở Lục Dương.
Lục Dương giả vờ như không nghe thấy động tĩnh trong không gian tinh thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận