Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 60: Bổ khoái và tên trộm

"Lục Thị Tượng Hình Quyền của ta đây uyên thâm sâu sắc, không phải hạng người có Đơn Thân Linh Căn như huynh có thể học được đâu."
"Tục ngữ nói rất hay, trời có chín tầng cao, đất có chín tầng sâu, Lục Thị Tượng Hình Quyền cũng chia thành chín tầng khác nhau."
"Hiện tại ta chỉ mới đạt đến cảnh giới của tầng đầu tiên thôi, đợi khi ta tu luyện tới tầng cao thâm, sẽ có thể có được sức mạnh, pháp thuật thậm chí cả tu vi của đối tượng mà ta hoá thành. Nếu năm nào đó ta luyện tới cửu trọng thiên, thì chỉ cần một ý niệm, ta liền có thể trở thành một đại năng giai đoạn Độ Kiếp, trấn áp đại sư tỷ cũng chỉ là chuyện nhỏ!"
Lục Dương nói một cách dương dương tự đắc, làm cho Man Cốt những tưởng là thật, Man Cốt khẽ hỏi Mạnh Cảnh Chu: "Những gì Lục Huynh nói là thật à?"
Mạnh Cảnh Chu trợn mắt: "Thật cái rắm, vừa nghe liền biết là nói bừa. Nếu huynh muốn nghe, đệ có thể bịa ra tám phiên bản khác nhau cho huynh."
Man Cốt ‘ờ’ một tiếng, cảm thấy khả năng nói phét hạ bút thành văn như Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu rất lợi hại.
Lại vài ngày trôi qua sau việc Lục Dương ban cho Tượng Hình Quyền một hàm nghĩa mới, số lượng khách đến tăng lên từng ngày, một số khách ăn đến lúc hăng say, còn bo thêm Linh Thạch.
"Chúng ta chẳng phải đã tăng giá rồi sao, thế nào mà vẫn có nhiều người đến vậy?" Lục Dương nghiến răng nghiến lợi nói, ngày hôm qua thậm chí còn có tiệm cơm lớn nhất trong quận Diên Giang nêu ra ý định muốn mua công thức của họ.
Chỉ có một mình hắn nghiến răng nghiến lợi, Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt đều rất cao hứng.
Hôm nay là lượt Man Cốt lên lầu giám sát Tần Nguyên Hạo, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu ở dưới lầu làm tiểu nhị của quán.
Mạnh Cảnh Chu vừa kiềm chế khao khát diễn tương thanh, vừa truyền âm nói: "Nghe nói mấy hôm trước có một bàn khách là tu sĩ, sau khi ăn xong khen không ngớt miệng, khen đồ ăn của chúng ta ngon hơn cả những món được nấu bởi Linh Trù mà họ quen biết."
"Cứ như thế, một đồn mười, mười đồn trăm, bây giờ có khá nhiều tu sĩ biết đến quán ăn của chúng ta rồi."
Đừng thấy Vấn Đạo Tông khắp núi đều là Linh Trù, thực tế thì Linh Trù là một loại hình tu sĩ chẳng mấy ai quan tâm, ở trong quận Diên Giang càng có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa hầu hết đều là tu sĩ giai đoạn Luyện Khí, chỉ có một người là giai đoạn Trúc Cơ.
Linh Trù chú trọng Ngũ Hành Tương Sinh, thức ăn do họ làm đã ngon, lại còn có thể nâng cao tu vi, hai tác dụng đạt được sự thống nhất.
Thịt xiên nướng của Man Cốt chắc chắn không thể nâng cao tu vi, nhưng được cái là mỹ vị. Các tu sĩ ở quận Diên Giang cảm thấy, họ không thể ăn thức ăn của Linh Trù để nâng cao tu vi, không lẽ còn không thể ăn được món xiên nướng còn ngon hơn cả những món do Linh Trù làm sao?
Giá của Man Cốt đắt gấp mười lần so với xiên nướng thông thường, nhưng trong mắt của tu sĩ vẫn thuộc dạng đồ ngon giá rẻ.
"Chúng ta đã có chút tiếng tăm trong giới thượng trung lưu ở quận Diên Giang, khá nhiều người bình thường với gia cảnh giàu có cũng đến chỗ chúng ta ăn theo trào lưu, như thể được xem là một loại vốn liếng để khoe khoang, Với kinh nghiệm kinh doanh của chúng ta việc mở rộng ra toàn Đại Lục ở trong tầm tay, huynh thấy phấn chấn không?"
"Phấn chấn cái con khỉ." Lục Dương trợn mắt, chào đón khách mới.
"Ông chủ, tầng này đã đầy chỗ rồi, thật sự không thể lên tầng hai sao?" Một khách hàng thấy đèn sáng trên tầng hai, cảm thấy đó là một vị trí không tồi.
"Tầng hai đang được chỉnh trang, không tiếp khách bên ngoài, mong các vị quan khách thông cảm." Mặc cho không có ý định phát triển quán nướng lớn mạnh hơn, Lục Dương vẫn chuyên tâm làm tiểu nhị của quán, chẳng hề có ý định lơ là công việc.
Các vị thực khách không còn cách nào khác, chỉ đành ngoan ngoãn đi ra phía sau xếp hàng.
"Haha, cuối cùng cũng đến lượt chúng ta rồi, chủ quán, ta lại dẫn theo các huynh đệ tới rồi đây!"
Vài người nha dịch mặc thường phục màu đen đi đến quán nướng, họ có lệnh bài để tỏ rõ thân phận và trường đao treo trên thắt lưng, rất có tính uy hiếp.
Những người xếp sau họ đều không muốn tiếp cận quá gần, trong nội tâm tự nhiên thấy sợ sệt.
"Vệ bổ đầu, các người đến rồi."
Lục Dương cười nói, như thể rất thân với những người này.
Mấy người này là bổ khoái của quận Diên Giang, người đứng đầu họ Vệ, râu quai nón, nói chuyện rất có khí thế, được người ta tặng cho biệt hiệu Thiết Diện Bổ Đầu, tu vi không thấp, có tu vi trong giai đoạn Trúc Cơ, không chỉ bọn côn đồ lưu manh, ngay cả người trong Ma Giáo cũng không muốn giao tiếp với họ, sợ bị chú ý, rước lấy phiền phức vào người.
Những người bổ khoái ở phía sau cũng không phải là người bình thường, ít nhất cũng là Luyện Khí tầng sáu.
Làm bổ khoái trong thế giới tiên hiệp, không có chút tu vi thì khó mà làm được.
Đây đã là lần thứ tư Vệ bổ đầu đến, thường xuyên qua lại nên Lục Dương cũng xem là quen biết với y rồi.
Ban đầu còn có người ỷ vào thân phận, tu vi khác với người thường, muốn chen ngang hàng, nhưng khi biết được Vệ bổ đầu thường đến đây ăn khuya, họ liền không dám phô trương nữa.
"Vừa hay xong ca trực, thay ca rồi, ta bèn dẫn huynh đệ đến chỗ của ngươi ăn xiên nướng. Ngươi cũng đừng nói, xiên nướng của tiệm ngươi đúng là có chút đặc biệt, ăn xong liền không thể quên." Vệ bổ đầu chép miệng, nghĩ đến xiên nướng của quán này liền chảy nước miếng.
"Đúng là công sai cũng chả dễ dàng gì, hai ngày trực một lần ca đêm." Lục Dương vừa cảm khái, vừa dẫn họ đến phòng riêng.
Khi vào phòng riêng, nhóm người Vệ bổ đầu cởi bỏ áo khoác.
"Ài, nói đến cũng phiền phức, trong khoảng thời gian gần đây không biết có chuyện gì, không ít tu sĩ đổ về quận Diên Giang, dường như cũng không phải hạng tốt lành gì, gây không ít áp lực lên trị an."
"Thái thú năm lần bảy lượt ra lệnh phải đảm bảo không để xảy ra tình trạng hỗn loạn, không còn cách nào khác, ta chỉ có thể dẫn theo các huynh đệ đi tuần nhiều một chút. Tuần tra xong liền đến chỗ ngươi khao các huynh đệ."
Vệ bổ đầu thấy Lục Dương khá bận rộn, cũng không nói thêm gì nhiều, bắt đầu gọi món.
"Vẫn gọi những món lần trước?" Lục Dương hỏi, ba lần trước Vệ bổ đầu đều gọi cùng một loại đồ nướng.
"Lần này thử chút đồ mới mẻ, lần trước ta vốn muốn thử nhưng bị các huynh đệ cản lại, cho ta mười xiên mắt nướng, mười xiên nhộng nướng, mười xiên rết." Vệ bổ đầu nói xong liền bảo Lục Dương nhanh chóng đi chuẩn bị, không cho các huynh đệ có cơ hội để phản ứng.
Các huynh đệ kêu gào tơi bời, mấy thứ này nghe thôi đã thấy không giống như có thể ăn rồi.
"Nhìn các ngươi kìa, ai cũng ăn sung mặc sướng quen rồi, chờ xem hôm nào đó ta dẫn các người đi dã ngoại thi hành nửa tháng nhiệm vụ, không cho mang theo Tịch Cốc Đan, để coi các người ăn cái gì!"
Sau khi đồ nướng và rượu ngon được mang lên, nhóm người Vệ bổ đầu thưởng thức no say, ăn đến phải nói là thơm.
Ăn đến lúc khoái chí, mấy huynh đệ liền bắt đầu kể khổ, trong lời kể còn xen lẫn tiếng chửi.
"Bà mẹ, bọn trộm đánh cắp ở khắp nơi trong thời gian gần đây đúng là xảo trá, gây án đều không để lại chút manh mối nào."
"Chắc chắn là do tu sĩ gây ra, nếu không thì ngay cả những tay lão luyện cũng không thể gọn gàng như thế."
"Ta đoán là bọn tu sĩ vùng khác."
"Đợi khi bắt được bọn ranh này, lão tử nhất định lấy roi quất chúng một trăm tám mươi lần, sau đó nhốt vào trong thủy lao!"
Bọn trộm cướp làm mưa làm gió, nhưng mãi vẫn không bắt được, Vệ bổ đầu rất mất mặt: "Thái thú đại nhân còn ra lệnh cho ta trong vòng tháng này nhất định phải phá vụ án này, ông ta có năng lực như thế, thì để ông ta tự làm đi! Hôm nay đám trộm này còn ăn trộm của hai nhà Lý phú hộ và Lữ phú hộ, Lý phú hộ còn là họ hàng của thái thú đại nhân, ngày mai thái thú đại nhân ắt hẳn lại đến tìm ta để gây áp lực."
Ở gian phòng bên cạnh.
Một vị khách có dáng vẻ như đại ca đặt thu hoạch của hôm nay lên bàn ăn: "Hôm nay làm một chuyến quả là đáng, vẫn là quy tắc cũ, ta giữ bốn phần, phần còn các huynh đệ chia đều với nhau."
Các huynh đệ vui mừng hớn hở, Hôm nay có thể nói là được mùa: "Trước khi đến đây, ta còn nghe nói Vệ bổ đầu lợi hại như thế này thế nọ, còn xưng là Thiết Diện Bổ Đầu, bây giờ nhìn lại, cũng bất quá vậy thôi, ngay cả cái rắm của chúng ta cũng không ngửi thấy!"
"Nói vậy thì thương tâm quá, người ta ít nhiều gì cũng có thể ngửi được rắm mà."
"Họ Lý và họ Lữ này đúng thật là gia đình có tiền, nhất là cái tên họ Mã, tu vi không cao, nhưng đồ ngon lại có không ít."
"Nào nào nào, hôm nay thỏa sức mà ăn, thỏa sức mà uống, ta khao, ai cũng không được phép hoá giải men say, hôm nay huynh đệ chúng ta phải không say không về!"
Mấy tên trộm cướp uống đến say sưa thỏa chí, một trong số họ ra khỏi phòng để đi vệ sinh, nhưng khi trở lại phòng, bất cẩn đi nhầm cửa, đi vào phòng của Vệ bổ đầu.
"Ừm ! đại ca, sao các người lại thay đổi hình dáng rồi, còn trở nên xấu hơn trước nữa?"
"Tên nát rượu ở đâu ra, cút, cút, cút!" Một người bổ khoái bực mình nói, họ đang phiền não việc phải đi đâu để bắt người, còn gặp con sâu rượu đến đây phá đám.
Người đó giận tím mặt, muốn ra tay đánh người, nhưng gã ta nào phải đối thủ của cả nhóm bổ khoái, họ rất dễ dàng liền ném gã ta ra ngoài.
Nhóm người bổ khoái nhìn ra người đó có chút tu vi, nhưng không để tâm, tiếp tục quay lại uống rượu kể khổ.
Người đó cảm thấy bị uất ức, trở về kêu oan với lão đại.
Những tên trộm cướp uống đến say bí tỉ, vừa nghe nói huynh đệ nhà mình bị người khác ức hiếp, hơi men bốc lên đầu, lão đại càng trượng nghĩa, gã đập bàn một phát, nói một cách huênh hoang: "Hay thật, còn dám ức hiếp lên đầu lão tử, ngươi đi nói với phòng bên cạnh, có gan thì đến chỗ lão tử đây, thằng nào không đến thì thằng đó là cháu của lão tử!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận