Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1123: Hà Hoa lâu

Bất Hủ tiên tử lại gọi Vô Địch Anh vào không gian tinh thần.
Sau khi bị Bất Hủ tiên tử đánh bại, Vô Địch Anh sẽ không gặp Lục Dương liền động thủ, rõ ràng an phận hơn rất nhiều.
- Tiểu Anh Tử, ngươi tạm thời nghe lời Tiểu Dương Tử, hắn để ngươi ngươi làm gì thì ngươi làm cái đó.
- Tiểu Dương Tử, ngươi phải luyện tập nhiều cùng Vô Địch Anh một chút, dù sao chuyện này quan hệ đến ngươi tấn thăng Hóa Thần kỳ.
- Tốt nhất là không được ra lệnh để cho Vô Địch Anh thua ngươi, loại chuyện tu hành này thì tốt nhất là đừng mưu lợi, từng bức đạp thực địa mới đúng, miễn cho ngày sau tu luyện tới tầng thứ cao hơn sẽ xuất hiện tai họa ngầm gì đó.
Đường đường Hoàng đế khai quốc lại quan tâm tình huống tu hành của thần tử, đủ để thấy địa vị thần tử này trong lòng Hoàng đế khai quốc.
Lục Dương gật đầu biểu thị đã biết.
Bất Hủ tiên tử gặp Lục Dương nghe lời như thế, có một loại cảm giác thỏa mãn như làm sư phụ.
Giao phó xong Lục Dương chuyện bên này, Bất Hủ tiên tử chuẩn bị thể nghiệm sinh hoạt của Đế thành.
Mạnh Cảnh Chu trước hết nhất đuổi tới Lục Dương nơi này, hắn dùng ánh mắt quái dị nhìn Lục Dương, có chút chần chừ, thăm dò tính hô:
- Bất Hủ tiền bối?
Bất Hủ tiên tử giật mình:
- Ngươi thế nào nhìn ra được?
Mình ngụy trang có thể xưng thiên y vô phùng, Mạnh gia tiểu tử này làm sao nhìn ra được?
Ngay sau đó nàng lại nhỏ giọng dặn dò:
- Đừng rêu rao, bản tiên hiện tại là tông chủ đại diện, dùng quyền hạn tông chủ đại diện tạm thời đoạt xá Lục Dương, muốn đi ra chơi đùa.
Mạnh Cảnh Chu cảm thấy đại khoái nhân tâm, Lục Dương tiểu tử ngươi lúc trước làm tông chủ đại diện quát tháo phong vân, có từng nghĩ đến sẽ có hôm nay.
- Vãn bối biết được, sẽ không lộ ra.
- Lục Dương ca ca, ngươi không sao chứ.
Mạnh Cảnh Ngọc vội vàng chạy tới, níu lấy ống tay áo Lục Dương, rất quan tâm.
- Lục Dương ca ca, dáng vẻ ngươi vừa rồi đại chiến tứ phương rất đẹp trai.
- Nghĩ không ra tiểu nha đầu ngươi vẫn rất có ánh mắt.
Bất Hủ tiên tử nghe Mạnh Cảnh Ngọc khen mình đẹp trai, rất là vui vẻ.
- Về sau nếu là đụng phải chuyện gì, bản... Ta bảo kê ngươi!
Lúc đầu Bất Hủ tiên tử muốn tự xưng ‘Bản tiên’, lại nghĩ lại, mình bây giờ đối ngoại dùng chính là thân phận Lục Dương, phải cẩn thận một chút, không thể bại lộ thân phận.
Nếu Vân nha đầu biết được mình bại lộ thân phận, không thể thiếu sẽ là một phen lải nhải.
Trải qua số vòng chiến đấu, cổ mộc trong rừng rậm La Thiên ngã trái ngã phải, mặt đất cũng giống như địa long xoay người, dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, sau khi trở lại Mạnh phủ, Mạnh Cảnh Chu mời trưởng bối trong tộc xuất thủ, khôi phục rừng rậm La Thiên thành bộ dáng ban đầu.
- Phụ thân, ta thật đánh không lại Lục Dương kia.
Có thế tử sau khi về nhà liền bàn giao cho phụ thân kết quả chiến đấu.
- Còn không phải ta một người động thủ, đó là mấy chục người vây công hắn, đều đánh không lại hắn, Nguyên Anh hắn còn mạnh không hợp thói thường, cho dù tu sĩ Hóa Thần Kỳ thiên phú dị bẩm đều trảm không ra loại kiếm khí kia!
- Cũng không biết Lục Dương có thể nhất tâm nhị dụng hay Nguyên Anh của hắn có đặc điểm gì khác, tựa như là Lục Dương thứ hai, phương pháp chiến đấu còn đặc biệt thất đức, thường xuyên đánh lén.
- Lại có loại Nguyên Anh này?
- Đúng thế, Nguyên Anh Lục Dương là nghe đều chưa nghe nói qua, đại khái là Nguyên Anh tự sáng tạo.
Phụ thân thế tử nghe vậy, vuốt râu trầm tư:
- Tiểu đồ đệ của Bất Ngữ lão tiểu tử quả thật có một tay, ngay cả Nguyên Anh đều là tự sáng tạo.
Mặc dù không có đánh qua Lục Dương, nhưng đánh Mạnh Cảnh Chu, thế tử cảm thấy lần này đến rừng rậm La Thiên chiến đấu vẫn rất có thu hoạch.
Chỉ bất quá loại cảm giác thỏa mãn thu hoạch này là bậc phụ thân chú không cách nào thể nghiệm, nên không cần nói.
- Thứ đồ gì, Lục Dương đều đánh một đám người bọn ngươi?
Công bộ Thượng thư nghe vậy giật mình, nhi tử nhà mình thế nhưng là dùng vũ lực nổi danh, coi như không phải vô địch đồng cấp cũng không sai biệt lắm mới đúng, làm sao chênh lệch như thế lớn?
Công bộ Thượng thư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chọc lấy một chút trán Tôn Truyền Tiên:
- Ngươi nói một chút ngươi, ngày bình thường luôn nói mình mạnh cỡ nào mạnh cỡ nào, làm sao đến thời khắc mấu chốt liền dựa không có sức lực.
Tôn Truyền Tiên đau khổ nói:
- Phụ thân ngươi không biết Lục Dương mạnh bao nhiêu, kiếm pháp siêu quần, quyền pháp còn mạnh hơn kiếm pháp, còn tinh thông các loại pháp thuật, Nguyên Anh cũng đặc biệt mạnh, ta ở điểm nào cũng không sánh bằng hắn.
- Phụ thân, nếu không ngươi đè thấp cảnh giới cùng hắn đánh một trận?
Công bộ Thượng thư liếc mắt, hắn lại không ngốc, nghe chiến tích này của Lục Dương đã biết đánh không lại, hắn không nên hạ thấp cảnh giới đi chiến đấu mới còn thể diện.
Kinh lịch một trận chiến ở rừng rậm La Thiên, thế nhân lại lần nữa cảm nhận được Lục Dương cường đại, đây là tư cách thành tiên, tương lai tất có một chỗ cắm dùi trong đại thế chi tranh.
Đương nhiên, bản thân Lục Dương không có cảm giác chút nào đối với chuyện này, dù sao hắn hiện tại đang bị Vô Địch Anh đánh, không có rảnh quan tâm bên ngoài là đánh giá hắn thế nào.
- Hô hô !
Lục Dương thở hổn hển, cảnh giác nhìn Vô Địch Anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận