Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 650: Trên đường đi không có chuyện gì lớn xảy ra (2)

Những người xung quanh đều vô cùng lo lắng, nhưng không biết phải làm sao, người nữ tử mang thai ngất xỉu, như vậy e rằng sẽ chết cả hai mẹ con?
- Ta là đan sư, để ta.
Một giọng nữ vang lên, Lục Dương mơ hồ có ấn tượng với giọng nói này.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy là một nữ tu có tay áo thêu một vòng hoa văn màu vàng kim, đây là trang phục đan sư mới có tư cách mặc, trên thắt lưng của nữ tu treo một miếng ngọc bài chứng minh thân phận, là người của Vấn Đạo Tông.
Lục Dương nhớ ra rồi, người này là sư tỷ của Đan Đỉnh phong, tên là Mạt Lỵ, khi xếp hàng đánh hắn thì đứng ở vị trí giữa.
Điều này có nghĩa là trong số các sư huynh sư tỷ đánh Lục Dương, thực lực của Mạt Lỵ sư tỷ ở mức trung bình, tức là Nguyên Anh kỳ.
Lục Dương không tùy tiện tiến lên chào hỏi, hắn cũng muốn biết Mạt Lỵ sư tỷ định giúp nữ tử mang thai như thế nào.
Mạt Lỵ sư tỷ dùng thần thức quét một cái, nắm được tình hình của nữ tử mang thai, nhíu mày.
Tình trạng hôn mê của nữ tử mang thai quá sâu, không dùng biện pháp mạnh thì không tỉnh lại được, nhưng biện pháp quá mạnh thì có khả năng làm hại đến đứa trẻ.
Đã như vậy, chỉ còn một cách.
Mạt Lỵ sư tỷ nhắm mắt lại, linh đài bay ra một người nhỏ cao ba tấc, chui vào đầu nữ tử mang thai, tạm thời tiếp quản cơ thể của nữ tử mang thai.
Oa !
Không lâu sau, một đứa trẻ sơ sinh cất tiếng khóc chào đời.
- Xong rồi.
Nguyên Anh của Mạt Lỵ sư tỷ trở về cơ thể, thở phào nhẹ nhõm.
Người chồng thấy đứa trẻ chào đời, mẹ con bình an, xúc động nắm tay Mạt Lỵ sư tỷ:
- Cảm ơn ngươi đã giúp nương tử ta sinh con! Cảm ơn ngươi rất nhiều!
Mạt Lỵ sư tỷ trầm mặc.
Không biết nói lời cảm ơn thì đừng nói.
Mạt Lỵ sư tỷ nói thế nào cũng không thành công thuyết phục đối phương không cần tặng cờ thưởng.
- Mạt Lỵ sư tỷ.
Thấy mọi chuyện đã xong, Lục Dương mới tiến lên chào hỏi.
- Lục sư đệ? Còn Đào sư muội, người này ta nhớ là Lan Đình sư muội của Nguyệt Quế Tiên Cung? Ba người các ngươi sao lại ở cùng nhau?
Mạt Lỵ sư tỷ có ấn tượng tốt về Lục Dương, dù sao hai người cũng có tiếp xúc thân mật, còn đổ máu nữa.
- Đây không phải là ta và Đào sư muội làm nhiệm vụ, vừa khéo gặp Lan Đình sư muội cũng làm nhiệm vụ giống nhau, thật là trùng hợp.
- Thì ra là vậy.
- Mạt Lỵ sư tỷ, còn ngươi, cũng đang làm nhiệm vụ sao?
Mạt Lỵ sư tỷ hơi khoe khoang giũ giũ tay áo:
- Ta đi thi lấy chứng chỉ đan sư, xem này, đây là quần áo ta mới lấy được.
- Sư tỷ, ngươi không phải đã là đan sư từ rất lâu rồi sao?
Mạt Lỵ sư tỷ đã là Nguyên Anh kỳ, sao mới là đan sư.
- À, đó là tông môn công nhận, bên ngoài không công nhận, ra ngoài hành nghề y là hành nghề y bất hợp pháp, dễ bị bắt, ta ra ngoài làm nhiệm vụ đều lén lút chữa bệnh cho người khác.
- Ta đã suy nghĩ việc này vài ngày trước. Thay vì lần nào cũng phải trải qua nhiều rắc rối như vậy, ta có thể tham gia kỳ thi kiểm tra trình độ luyện đan sư.
- Chúc mừng sư tỷ đã trở thành đan sư được Liên minh luyện đan công nhận.
Lục Dương chắp tay chúc mừng, Đào Yêu Diệp và Lan Đình cũng có dáng vẻ như vậy.
Mạt Lỵ sư tỷ phẩy tay, nhớ lại quá trình thi cử liền thấy phiền phức:
- Có gì mà đáng chúc mừng, thi cử một đống chuyện, ngày thi không đúng, đi nhầm phòng thi, thi xong mới phát hiện ra đây là kỳ thi tuyển chọn hội trưởng chi hội Liên minh luyện đan, ta còn nói sao trình độ cao thế này, suýt nữa thì đuổi kịp ta rồi.
- Ta thi được hạng nhất, thi xong xác nhận lại thân phận mới phát hiện ra ta không phải đan sư, không có tư cách thi.
- Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể chạy đến phòng thi của đan sư tập sự để thi, ta luyện đan ở phía trước, phía sau có một nhóm đại sư luyện đan học ta luyện đan như thế nào, phiền lắm.
Lục Dương cảm thấy sư tỷ ngài nên cân nhắc đến trong lòng của những đan sư tập sự thi cùng ngài xem có áp lực bao lớn mới đúng.
- Kết quả thì các ngươi cũng thấy rồi, ta đã thành công trở thành đan sư.
- Liên minh luyện đan còn hỏi ta có thể đảm nhiệm chức hội trưởng không, ta suy nghĩ một chút thấy phiền phức quá, nên không làm, cuối cùng họ cứ thế gán cho ta một danh hiệu hội trưởng danh dự.
Mạt Lỵ sư tỷ lấy ra một huy hiệu lò luyện đan màu vàng từ ngọc bài thân phận, mặt sau khắc hai chữ ‘Mạt Lỵ’.
Lục Dương hoang mang.
Phải nói không hổ là sư tỷ của Đan Đỉnh phong, phong cách làm việc đúng là khác người thường.
May mắn là sau khi giúp nữ tử mang thai sinh con, không còn chuyện gì xảy ra nữa, phi thuyền thuận lợi về đến Vấn Đạo Tông.
- Lan sư muội, tạm biệt!
- Tạm biệt!
Lục Dương và Lan Đình vẫy tay tạm biệt.
Chiếc phi thuyền này bao gồm hai bến Vấn Đạo Tông và Nguyệt Quế Tiên Cung.
Đến Vấn Đạo Tông, vừa rồi vào khu vực trung tâm, đã thấy Mạnh Cảnh Chu đi ngang qua.
- Ngươi xuất quan rồi à?
Lục Dương tùy tiện gọi Mạnh Cảnh Chu lại.
- Xuất quan?
Mạnh Cảnh Chu ngơ ngác.
Đào Yêu Diệp mỉm cười nói:
- Mạnh sư huynh quên rồi sao, mấy ngày trước ta định đi làm nhiệm vụ, muốn gọi sư huynh và Lục sư huynh đi cùng, nhưng lúc đó sư huynh đang bế quan, cuối cùng chỉ có ta và Lục sư huynh đi.
Đón lấy ánh mắt bình tĩnh nhưng mang theo một chút đe dọa của Đào Yêu Diệp, Mạnh Cảnh Chu lộ ra vẻ bừng tỉnh.
- Ồ đúng rồi, mấy ngày đó ta đúng là đang bế quan, vừa rồi xuất quan, đầu óc hơi choáng váng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận