Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 77: Chủ quán đâu? Ra đây !

"Mệt quá, hoàn toàn không muốn làm việc, " ba người họ ngoác miệng ra ngáp, nói cùng một lúc, mí mắt trên và dưới của họ như thể đang đánh nhau.
Đà chủ đưa ra ý tưởng quỷ quái gì đây, đi đến nơi này để ăn uống.
Họ đang trên đường trở lại quán nướng sau một ngày đọ tài trí, so dũng khí, cuối cùng đã xâm nhập vào nội bộ của kẻ địch, bây giờ họ chỉ muốn ăn một bữa no nê rồi ngủ một giấc ngon lành.
Bất Hủ Giáo tập trung ý niệm của mọi người đến Đỉnh Sơn Hà, quá trình này sẽ tạo ra cảm giác vô cùng mệt mỏi.
"May mà trước khi đến đây, đệ đã bảo ma trành chuẩn bị xiên thịt chu đáo, sau khi trở về, chúng ta có thể mở cửa ngay, " Man Cốt nói với vẻ mừng rỡ.
Khi đến trước cửa quán nướng, Lục Dương nhận ra một người quen.
"Vệ bổ đầu, các hạ đứng đây như thế, có chuyện gì chăng?"
Vệ bổ đầu đã đứng trước quán nướng mà gõ cửa cả nửa ngày trời, nhưng mãi không thấy ai mở cửa. Y còn tưởng rằng trong quán không có người.
Trong quán quả thật không có người, chỉ có hai con ma trành đang vất vả xiên thịt, khi nghe Vệ bổ đầu gõ cửa, hai con ma trành sợ hãi gần chết, nào dám mở cửa.
Ngay lúc Vệ bổ đầu bỏ cuộc, Lục Dương liền về đến.
Niềm vui hiện lên khóe mắt của Vệ bổ đầu: "chủ quán Tiểu Lục, các người cuối cùng cũng đã về rồi."
Lục Dương gật đầu, lời nói dối không cần suy nghĩ mà tuôn ra: "Sáng nay tại hạ thấy sắc trời không tệ, ba người tại hạ thảo luận một phen, cảm thấy đây là thời tiết tốt để ra ngoài du ngoạn, bèn ra ngoài dạo vài vòng, vừa mới trở về."
"Vậy hôm nay các người vẫn mở cửa chứ?”
Lục Dương thoáng suy nghĩ, bọn người đà chủ muốn đến đây, có tới hai mươi người. Có lẽ cũng có thể xem như là mở cửa: "Mở chứ."
Vệ bổ đầu nói với giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể: "Chủ quán tiểu Lục, chuyện là vậy, quán nướng của các hạ ở phụ cận cũng có chút tiếng tăm, chẳng phải ta cũng thường hay dẫn mấy người huynh đệ đến đây ăn đó sao."
"Ta biết rằng nhóm người các hạ chỉ là thích mở quán nướng, không có ý định mở rộng, cũng không thích người khác tuyên truyền về quán của các hạ."
Lục Dương gật đầu.
Vệ bổ đầu nói với vẻ ăn năn: "Mấy người huynh đệ kia của ta không giữ được mồm, ăn xong bèn đi về khen quán của nhóm người các hạ ngon như thế nào, thế nọ, sau đó thì khỏi nói, nghe đến những người khác cũng thèm ăn, họ nói hôm nay sau khi tan ca sẽ cùng nhau đến đây ăn một bữa, những huynh đệ trực đêm trong nha môn còn nói sau khi ăn xong đem về cho họ một ít."
Lục Dương trông biểu cảm của Vệ bổ đầu, trong lòng tự nhủ, e rằng không chỉ mấy người huynh đệ kia của ngươi, chính bản thân Vệ bổ đầu nhà ngươi cũng đã tuyên truyền về quán rồi, phải không?
"Vậy nên?"
"Trong quận Diên Giang của chúng ta có khá nhiều bổ khoái, gần như có thể chiếm trọn số bàn, Tổng Bổ Đầu cũng muốn đến, ta bèn nghĩ liệu đêm nay bọn ta có thể đặt bao cả quán, quán các hạ chỉ tiếp đãi bọn ta hay không?"
Lục Dương bừng tỉnh ngộ, ngay sau đó liền lộ ra vẻ khó xử: "Nhưng mà đêm nay bên tại hạ cũng có vài người bạn thân muốn đến, chỉ sợ..."
Vệ bổ đầu nhanh chóng nói: "Không sao, không sao cả, thêm vài người cũng chả sao, mọi người có thể cùng nhau ăn, người đông cũng náo nhiệt mà."
Vệ bổ đầu trước khi đến đã vỗ ngực mà nói với đồng liêu rằng chắc chắn sẽ có chỗ để ăn. Lần này nếu như ăn không được thì sẽ rất mất mặt.
Lục Dương đồng ý: "Vậy cũng được, bọn người tại hạ chuẩn bị một chút, nửa canh giờ sau sẽ mở cửa."
Vệ bổ đầu nhận được câu trả lời khẳng định, hài lòng mà đi về.
Khi sắp đến thời điểm mà đà chủ đã hẹn, hàng ngũ ở khắp nơi từ bốn phương tám hướng đổ về trước cửa quán nướng để tập hợp. Gồm đà chủ, mười một người chấp sự, và bảy thành viên mới gia nhập.
Trì Tự Long và Thẩm Tiến Nghĩa còn vô cùng biết điều mà mang theo vài hũ rượu.
"Ta lo rằng loại rượu trong mấy quán nhỏ như thế này không đủ mạnh, nên đặc biệt mang theo vài hũ linh tửu Nữ Nhi Hồng ba mươi năm tuổi." Trì Tự Long và Thẩm Tiến Nghĩa nói.
Loại linh tửu này rất mạnh, ngay cả người ở giai đoạn Trúc Cơ cũng không thể giải trừ được.
Năm thành viên mới còn lại cũng có ý định dùng rượu để biếu kính, nhưng họ chỉ có giai đoạn Luyện Khí, không có hàng tốt để lấy ra.
Đà chủ cũng đã thay mặt nạ để ăn tối, thay bằng một chiếc mặt nạ chỉ để lộ phần dưới mặt.
Nhóm người Lục Dương đi ra từ quán nướng, mời mọi người vào trong: "Mọi người, mau mời vào, mọi thứ đã được chuẩn bị hết rồi. Vốn dĩ hôm nay đã có người đặt bao cả quán, bọn ta phải nói hết lời, người đặt quán đó mới chịu chừa lại một bàn cho chúng ta."
Đà chủ gật đầu, ban đầu gã ta còn lo rằng nhóm người Lục Dương là những người cứng đầu, không chịu quản giáo, gã ta định ra oai phủ đầu bọn họ, nhưng bây giờ có vẻ ba người họ cũng khá biết điều, biết đặt bàn từ trước.
"Đừng cứ đứng đó nữa, vào trong đi." Đà chủ kêu gọi nhóm người.
Bên trong quán nướng vắng tanh, đà chủ rất tự nhiên mà ngồi ở bàn ngay chính giữa, chiếc bàn này to nhất và có vị trí tốt nhất, phù hợp với địa vị của gã ta.
Lục Dương ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở: "Đà chủ, bàn này đã được người khác đặt trước rồi."
Đà chủ còn chưa nói gì, Trì Tự Long đã nhanh chóng nói: "Bảo bọn họ ngồi qua một bên, cái thá gì mà dám giành vị trí với chúng ta?"
Lục Dương thấy đà chủ không phản đối, cũng không nói thêm gì nữa.
Mọi người ngồi vào chỗ, Man Cốt lấy ra thực đơn: "Ăn cái gì?"
Thẩm Tiến Nghĩ đưa thực đơn cho đà chủ: "Đà chủ, mời người chọn."
Đà chủ xua tay: "Các ngươi tự ý chọn đi."
"Người đãi khách, tự nhiên là đà chủ người chọn."
"Không cần, các ngươi cứ tùy ý."
Mọi người trên bàn đùn đẩy một vòng, cuối cùng trở lại tay Man Cốt. Man Cốt khẽ bĩu môi, cảm thấy bọn người này đúng là lắm chuyện, có mỗi việc gọi món nướng cũng chần chừ không quyết.
Man Cốt không có thói quen đùn đẩy, sau khi tự chọn món xong, bèn cầm theo thực đơn đi đến sân sau, bảo hai con ma trành bắt đầu nướng.
Không lâu sau, Man Cốt mang lên từng đĩa xiên nướng có đủ hương lẫn vị, vừa ngữi được mùi thơm, mọi người liền biết mùi vị ắt hẳn không tệ.
"Nào nào nào, xiên nướng đã lên rồi, châm rượu!" Đà chủ cười nói, ra hiệu mọi người rót rượu.
Mạnh Cảnh Chu cười nói: "Rượu thì khỏi đi, ta quen uống trà, không thích uống rượu."
Đà chủ cười ha hả nói: "Tiểu Mạnh à, hành tẩu giang hồ mà không biết uống rượu thì sao được, sau này còn nhiều lúc phải uống rượu lắm, uống trước ba ly để quen dần đi."
Mạnh Cảnh Chu vẫn từ chối.
Đà chủ không buông xuống được mặt mũi, khẽ cau mày, Trì Tự Long nhân cơ hội mà quát tháo: "Ngươi có vấn đề gì à, đà chủ bảo ngươi uống rượu mà ngươi không uống, có phải là không nể mặt đà chủ?"
Mạnh Cảnh Chu bĩu môi: "Uống ly rượu mà thôi, sao lại kéo đến chuyện mặt mũi? Vậy đà chủ bắt ta uống rượu, há chẳng phải là không nể mặt ta hay sao?"
Trì Tự Long vừa muốn nói ‘Ngươi là cái thá gì, trước mặt đà chủ thì có mặt mũi gì?’, nhưng lại bị đà chủ ngăn lại.
Đà chủ biết rằng Mạnh Cảnh Chu có tiền đồ vô lượng, không muốn xảy ra tranh chấp với hắn ta.
Đánh giá của Giáo Chủ đối với nhóm người Lục Dương, chỉ có một mình đà chủ biết, ngay cả bản thân bọn người Lục Dương cũng không biết.
"Bữa cơm chào đón người mới không xét nét nhiều đến vậy, ta tự giới thiệu về bản thân trước, ta họ Sở, các ngươi có thể gọi ta là Sở đà chủ."
Sau khi đà chủ giới thiệu xong, bèn đến lượt người đàn ông cao gầy từng đi cùng với Tần Nguyên Hạo đến thanh lâu: "Ta là Vương Hà, người quen đều thích gọi ta là Vương Miệng Bự."
"Bạch Tử Phương."
"Bành Thạc."
Mười một tên chấp sự lần lượt giới thiệu bản thân, nói là giới thiệu nhưng thực ra chỉ tự báo họ tên mà thôi, những thông tin như tu vi, sở thích hay sở trường hoàn toàn không nhắc đến, chẳng hề để lộ những thông tin khác.
Người trong Ma Giáo hiếm khi tin tưởng lẫn nhau, có thể che giấu bản thân thì cố gắng che giấu càng nhiều càng tốt.
Như thể chưa từng xảy ra tranh chấp, mọi người vui vẻ hoà thuận mà dùng bữa.
"Mùi vị của xiên nướng này đúng là không tệ." Trì Tự Long ăn hết vài xiên, cảm thấy kinh ngạc bội phần. Đây là xiên nướng ngon nhất mà gã từng ăn.
Gã nảy sinh lòng tham, lén lút hỏi đà chủ: "Có nên ép chủ quán giao nộp công thức không, xiên nướng như thế này ngay cả khi giá bán được tính theo linh thạch cũng có thị trường, chúng ta có thể lời được một khoản lớn!"
Đà chủ cũng thấy động lòng, gã ta từng làm không ít những việc như giết người cướp của, lừa gạt sách nhiễu, có thêm lần nữa cũng sá chi.
Lục Dương ở bên cạnh hỏi: "Vậy nếu chủ quán không chịu giao nộp công thức thì sao?"
Trì Tự Long thoáng hiện lên nét lạnh lùng, cười nói với vẻ hung tợn: "Vậy thì xem hắn cần mạng hay là cần công thức!"
Gã vỗ bàn một phát, cố ý kiếm chuyện, quát tháo: "Chủ quán đâu! Ra đây! Xiên nướng cũng lên đủ rồi còn không ra mặt, có biết phép tắc không hả!"
Ngay sau đó, giọng của Vệ bổ đầu vang lên từ ngoài cửa: "Ha ha, chủ quán đâu, ta đã dẫn huynh đệ đến cả rồi đây."
Cả băng bổ đầu hợp thành đàn nối đuôi nhau mà vào, bao gồm cả Tổng Bổ Đầu có giai đoạn Kim Đan, vây lấy bàn của nhóm người đà chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận