Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 696: Manh mối của Tuế Nguyệt Tiên

Ngàn mây thổi qua, Đại trưởng lão nhìn thấy càng ngày càng gần Vấn Đạo tông, nhẹ nhàng thở ra.
- Rốt cục cũng an toàn trở về Vấn Đạo tông.
Mặc dù quá trình từ bị Huyền Không tự bắt lấy, đến an toàn trở về Vấn Đạo tông có chút quanh co, nhưng bất kể nói thế nào, có thể trở về chính là chuyện tốt.
- Ta cảm thấy Thích Thiền sư đệ ngươi không cần vất vả làm gì đâu.
- A? Vì sao?
Thích Thiền trong lòng tự nhủ Đái sư huynh nhìn rất hiền lành, lại nhẫn tâm để mình trở về sao.
- Sư môn của ngươi tới.
Mặt Đái Bất Phàm không chút biểu lộ, ánh mắt xuyên qua Thích Thiền, nhìn thấy một đám hòa thượng từ xa đến.
Thích Thiền quay đầu nhìn lại, chính là sư phụ sư bá sư huynh của mình, Phật Quang Phổ Chiếu, vô cùng chướng mắt, trong tay Giới Sân sư bá mang theo một người.
Người Huyền Không tự tu vi cao thâm, một bước trăm mét, trong chớp mắt đã đến sơn môn Vấn Đạo tông.
- Giới Sân sư bá, sao ngươi lại tới đây?
Thích Thiền kinh ngạc, không nghe nói tin tức sư môn muốn tới tiếp mình.
Vốn định hỏi sư phụ Giới Sát sao cũng ở chỗ này, nhưng nhớ đến chuyện sư phụ đã lâu không thể nói chuyện, hỏi cũng chả khác gì không hỏi, không bằng hỏi sư bá.
- Ngày đi một thiện, đến đây phóng sinh.
Giới Sân đại sư đẩy một người trong tay, đưa hắn ngoan ngoãn trở về Vấn Đạo tông.
- Sư phụ, người không sao chứ?
Sắc mặt Đái Bất Phàm cổ quái nhìn Đại trưởng lão bị Huyền Không tự thả lại.
Đại trưởng lão khoát khoát tay, ra hiệu Đái Bất Phàm không cần lo lắng cho mình:
- Chỉ là cao tầng tông môn giao lưu với nhau, có thể có chuyện gì.
Đái Bất Phàm trầm mặc.
Giới Sân đại sư vẫy tay, để Thích Thiền tới.
- Đa tạ một tháng này chiếu cố sư điệt.
Giới Sân đại sư gật đầu gửi tới lời cảm ơn.
- Sư bá khách khí.
Đái Bất Phàm đáp lễ.
Người Huyền Không tự người mang Thích Thiền trở về, trên đường, Thích Thiền từ đầu đến cuối đều cúi đầu, vô cùng buồn bã.
Nhìn thế này, chắc mình không thể tiếp tục làm việc ở lò mổ được rồi.
- Thích Thiền, ở Vấn Đạo tông thu hoạch như thế nào?
Giới Sân đại sư hiền lành hỏi, Giới Sân nghĩa là giới giận, từ trước đến nay hắn đều chỉ có một bộ dáng cười cười trên mặt.
- Thu hoạch tương đối khá, Vấn Đạo tông khắp nơi là cao nhân, ta gặp rất nhiều người nhất trí với lý niệm của ta!
- Nhưng quan trọng nhất là sư phụ ta nói không sai, đồ đệ của Bất Ngữ đạo nhân quả thực rất khó đối phó.
- Đây là đương nhiên, sư phụ ngươi há có thể lừa ngươi, đại đồ đệ của Bất Ngữ đạo nhân quả thực khó đối phó... Đợi đã, ngươi nói cái gì?
Giới Sân đại sư bỗng nhiên kịp phản ứng có gì đó không đúng, tiểu tư ngươi sao biết Vân Chi khó đối phó.
- Sư phụ không phải nói đại đệ tử Bất Ngữ đạo nhân rất lợi hại, không thể trêu chọc nha, ta cảm thấy những gì học được trên giấy quá nông cạn, có một vài việc phải tự mình thực hành, nên đi đến Thiên Môn phong muốn chiến cùng Vân Chi tiền bối, khoan hãy nói, ta quả thực đánh không lại.
Thích Thiền nhớ lại cảnh tượng lúc đó, thân thể tự nhiên dâng lên đau nhức, một trận hoảng sợ, Vân Chi tiền bối thật mạnh.
Giới Sát đại sư nghe được hảo đồ đệ làm như vậy, thân thể đang phi hành cũng lắc lư một cái, thiếu chút ngã lộn chổng vó xuống.
Hắn muốn chửi ầm lên, nhưng nghĩ đến mình còn đang tu luyện bế khẩu thiền, chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng.
- Trở về đi.
Năm người Lục Dương trở về Vấn Đạo tông, vẫn là người của mình nhiệt tình, ngươi nhìn Đái sư huynh cùng Đại trưởng lão tự đứng ở cửa sơn môn nghênh đón.
- Đại trưởng lão vất vả, Đái sư huynh vất vả, ta tìm đại sư tỷ còn có việc, đi trước.
Lục Dương vứt xuống một câu, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt mọi người, khiến cho đám người không biết làm sao.
- Tiểu tử này sao lại sốt ruột như vậy.
- Không biết.
Lục Dương đương nhiên gấp, lần này đến Ngũ Hành tông học được bao nhiêu thứ tạm thời chưa bàn, chỉ là những chuyện Thượng Cổ kia nên giải quyết như thế nào, cần nhờ đại sư tỷ định đoạt.
Lục Dương trở lại Thiên Môn phong, đại sư tỷ một chân chạm đất, một chân đặt trên đùi còn lại, ngồi lệch qua một bên, hai tay nhìn bông hoa, nắm vuốt hai hạt Kim Đan, khí tức kéo dài, giống như hòa làm một thể, cảm giác tồn tại rất thấp.
Lục Dương còn chưa nói chuyện, đại sư tỷ đã chậm rãi mở mắt ra hỏi:
- Tiểu sư đệ, vội vã tìm ta là có chuyện gì.
Khi nói chuyện, nàng kết thúc công việc đứng dậy, đầu ngón tay nắm vuốt Kim Đan bắn về phía trời, hai hạt Kim Đan liền hóa thành lưu tinh, treo ở trên bầu trời.
Lục Dương nhìn trợn mắt hốc mồm.
Thấy Lục Dương giật mình, đại sư tỷ thuận miệng giải thích nói:
- Một tháng trước, có người đến đây khiêu chiến ta, hi vọng ta ép cảnh giới đến Kim Đan hậu kỳ, ta đáp ứng điều kiện của hắn, từ trên trời lấy xuống hai hạt Kim Đan, tạm thời áp chế cảnh giới, sau đó ta suy nghĩ khó có khi được cơ hội này, không bằng ngưng luyện một phen, hiện tại mới cô đọng hoàn thành để hai hạt Kim Đan trở lại vị trí ban đầu.
Khóe mắt Lục Dương giật giật, trong lòng tự nhủ ngài không bằng khỏi giải thích cho rồi.
- Tấm thẻ gỗ này của ngươi là từ đâu mà đến?
Đại sư tỷ ngoắc ngoắc ngón trỏ, mảnh vỡ Kiếm Mộc ở cổ Lục Dương bay lên, mang theo Lục Dương cùng đi đến trước mặt đại sư tỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận