Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1251: Hình như ngay từ đầu ta chỉ muốn đi mua một thanh kiếm

Khi Lục Dương lại lân nữa tỉnh lại, nhìn thấy bóng cây quen thuộc trên đỉnh đầu, liền biết được mình đã bị Đại sư tỷ chuyển về Thiên Môn phong.
Hắn tu luyện mệt mỏi, thường xuyên nằm dưới bóng cây, hưởng thụ yên tĩnh.
Vẫn là Thiên Môn phong để người ta an tâm.
Cũng không biết hôn mê bao lâu.
Nói ra mình tựa hồ có một giấc mơ kỳ quái, trong mộng Đại sư tỷ bái mình làm thầy, mình truyền thụ kiếm đạo cho Đại sư tỷ.
May mắn chỉ là mộng.
Nghĩ tới đây, Lục Dương nhẹ nhàng thở ra, sau đó quay đầu nhìn thấy Đại sư tỷ ngồi ở bên cạnh, an tĩnh cho gọt trái táo, mặt không biểu tình, hòa làm một thể cùng bối cảnh, giống như một bức tranh.
Lục Dương giật cả mình, bỗng nhiên ngồi dậy.
- Di chỉ Kiếm Lâu?
Vân Chi nâng mí mắt, thuận tay đưa táo đã gọt xong cho Lục Dương:
- Vâng!
- Lúc ở di chỉ Kiếm Lâu, ngươi gặp tinh thần khổng lồ xung kích, hôn mê bất tỉnh, ta đề nghị ngươi nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày.
- Tỉnh?
Lục Dương thận trọng tiếp nhận quả táo, thật giống như đây không phải quả táo, mà là pháp bảo lúc nào cũng có thể sẽ bạo tạc.
- Đại sư tỷ!
- Linh kiếm ở kho kiếm cũng hao tổn hơn phân nửa trong chiến đấu, muốn toàn bộ chữa trị tốt, chỉ sợ tối thiểu nhất phải đi qua trăm năm.
Vân Chi dùng ánh mắt quái dị nhìn tiểu sư đệ, là vừa tỉnh lại nên đầu óc không dùng được à:
- Kiếm Lâu liên tiếp trải qua hai lần đại chiến đều vỡ thành bột phấn, ngươi sẽ không nghĩ rằng loại địa phương kia còn có thể gọi là Kiếm Lâu chứ?
Lục Dương lưu ý đến một từ kỳ quái.
Đối với Kiếm Lâu mà nói, chỉ cần Kiếm Lâu Chí Tôn còn sống, lâu sập, linh kiếm không có đều là vấn đề nhỏ.
Hắn đi Kiếm Lâu một chuyến, Kiếm Lâu sập, linh kiếm trong kho kiếm cũng không còn.
- Bất quá tin tức tốt là tàn hồn của Kiếm Lâu Chí Tôn nhờ phương thức ngươi dạy mà sống tiếp được, trên dưới Kiếm Lâu đều rất cảm kích ngươi. Lục Dương rụt lại cổ, luôn cảm giác có chút xin lỗi Kiếm Lâu.
- Thừa Ảnh Kiếm là thanh kiếm ngươi đạt được trên Vấn Kiếm đại điển, thời điểm ta rời đi Kiếm Lâu đưa Thừa Ảnh Kiếm ủy thác ta giao nó cho ngươi.
Lục Dương cất kỹ Thừa Ảnh Kiếm, trạng thái của hắn bây giờ còn không thích hợp để Thừa Ảnh Kiếm nhận chủ.
Cầm tới Thừa Ảnh Kiếm, Lục Dương lúc này mới nhớ tới, mục đích hắn tham gia Vấn Kiếm đại điển đúng là muốn mua một thanh kiếm thích hợp từ Kiếm Lâu.
Liễu Ninh Hiên đã chết, Lục Dương rốt cục trở thành chủ nhân danh xứng với thực của Thừa Ảnh Kiếm, Thất Tinh Kiếm tổ.
Sau khi Ứng Thiên Tiên đạt được Thừa Ảnh Kiếm, cân nhắc đến Thừa Ảnh Kiếm còn không có đạt tới cấp độ Tiên Khí, không dùng để đối chiến Đậu Đậu Xám, trong quá trình chiến đấu Thừa Ảnh Kiếm bị Ứng Thiên Tiên ném ra nơi xa, lúc này mới may mắn thoát khỏi.
Đẳng sau phát sinh đủ loại chuyện đều là ngoài ý muốn.
Tiểu đao Vân Chi cầm gọt táo lắc một cái, thân đao bị kiếm ảnh thon dài đen nhánh bao phủ, ngay sau đó tiểu đao dài ra, dần dần hòa làm một thể với kiếm ảnh, biến thành một thanh kiếm đen nhánh, chính là Thừa Ảnh Kiếm.
- Như vậy, các ngươi ai nói một chút, cỗ thi thể này là chuyện gì xảy ra?
Vân Chi xách ra một bộ thi thể hóa thành than cốc, không nhìn ra hình người từ phía sau.
Đậu Đậu Xám ra tay quá ác, thi thể Ứng Thiên Tiên không còn chút giá trị luyện khí, cho dù luyện chế một kiện pháp bảo đều quá sức, để Vân Chi có chút tiếc nuối.
- Nghe người Kiếm Lâu nói, cỗ thi thể này là Ứng Thiên Tiên?
- Ừm, nghe tiên tử phân tích, chân chính Ứng Thiên Tiên thi triển 'Trảm thi pháp' hoặc là 'Thi giải siêu thoát pháp' thất bại, lúc này mới tách ra một cỗ thi thể có ý thức tự chủ như thế.
- Quả nhiên là dạng này.
- Hai loại phương pháp cũng có thể mạnh lên, chắc hẳn Ứng Thiên Tiên bất chấp nguy hiểm vận dụng hai loại phương pháp, là vì đối phó đậu Xám... Xám tiên tử tiền bối.
Vân Chi gật gật đầu, cái này giống như nàng phỏng đoán, đây nhất định không phải Ứng Thiên Tiên chân chính.
Nếu đổi lại Ứng Thiên Tiên chân chính, hẳn là có thể chống đỡ đến khi nàng chạy đến, không bị chết nhanh như vậy, Ứng Thiên Tiên này quá thiếu khuyết kinh nghiệm giao thủ cùng cấp bậc, chỉ biết dùng tu vi nghiên ép.
- Nhìn Ứng Thiên Tiên này luyện chế ra rất nhiều Tiên Khí, chắc là vì đối phó Ứng Thiên Tiên chân chính.
Vân Chi có chút tiếc nuối, trong quá trình giao chiến, Tiên Khí đều bị Đậu Đậu Xám đốt thành tiên kim lộn xôn, nếu không thể tách ra, đó chính là một đống sắt vụn. Bên trong số người nàng quen biết, còn không có người nào có thể tách ra tiên kim lộn xộn.
Vân Chi thấy được vấn đề phía sau chuyện này là không có người hộ pháp cho Ứng Thiên Tiên.
Hai loại biện pháp thất bại có nguy hiểm rất lớn, theo lý thuyết Ứng Thiên Tiên sẽ tìm người hộ pháp mới đúng, cứ như vậy, coi như thất bại, Ứng Thiên thi cũng không có khả năng rời đi.
Cửu Trọng Tiên cùng Kỳ Lân Tiên vì cái gì không có để ý Ứng Thiên Tiên?
Bất quá loại chuyện này cũng không cần phải nói, miễn cho tiểu sư đệ tham gia qua nhiều.
Nghĩ tới đây, Vân Chi sinh ra cảm giác bất lực, mặc dù nàng cực lực ngăn cản tiểu sư đệ tham gia vào bên trong sự kiện của Thượng Cổ Tiên Nhân, nhưng tiểu sư đệ kiểu gì cũng sẽ càng ngày càng tới gần sự kiện Thượng Cổ Tiên Nhân trong lúc mình không chú ý.
Một lần gần nhất sinh ra cảm giác bất lực, vẫn là thời điểm dạy tiểu sư đệ pháp thuật.
- Nói ra ta lần này bình yên vô sự trở về, thật đúng là may mắn mà có Thanh Phong kiếm mà Đại sư tỷ ngươi tặng.
Lục Dương cười hắc hắc nói, tiểu thế giới trong Thanh Phong kiếm cứu được hắn một mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận