Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1162: Thánh thượng đại tài (2)

Khương Quần cũng ý thức được chuyện không thể bại lộ thân phận của phụ hoàng, liền phất phất tay xua người ra hết bên ngoài:
- Được rồi, tất cả các ngươi đi xuống đi, trẫm tự mình thẩm vấn hai tên phạm nhân này.
- Hả ?
Bọn người Từ Hâm gặp khó, nào có Hoàng đế nào tự mình một người thẩm vấn, nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?
- Bệ hạ, cái này...
- Lui ra !
Ngữ khí Khương Quần nghiêm túc hơn mấy phần, bọn người Từ Hâm không dám ngõ nghịch ý của bệ hạ, chỉ có thể rời đi.
Xua tan đi người bên ngoài, Đại Minh điện lớn như vậy chỉ còn lại Khương Quần, Lục Dương cùng Hạ Đế ba người, đều là người một nhà, không cần thiết giả vờ.
Khương Quần không còn bảo trì uy nghiêm của đế vương, hiển lộ ra dáng vẻ lúc đầu, bất đắc dĩ đi xuống hoàng vị, đi đến trước mặt Hạ Đế, hỏi:
- Phụ hoàng, ngươi nói ngươi không sao. đi trộm hoàng vị làm gì? Còn gọi Lục Dương đi cùng một chỗ trộm, ngươi nói chuyện này nên xử lý như thế nào?
Hạ Đế dựng râu trừng mắt, dứt khoát cũng không giả trang nữa, biến trở về bộ dáng già nua:
- Cẩu thí, cái gì Lục Dương bồi tiếp ta đi trộm, rõ ràng là Lục Dương tiểu tử này mang theo ta đi trộm. Bên trong không gian tinh thần, nhìn thấy Hạ Đế biến về hình dáng ban đầu, con ngươi của Lục Dương co rụt lại, nguyên lai Hạ Thiên lại là Hạ Đế, trước đó Hạ Đế đều là Đại hoàng tử ngụy trang.
Hạ Đế lý trực khí tráng nói:
- Còn có, cái gì gọi là trộm hoàng vị, hoàng vị chính là vật của lão tổ tông, ta vốn đảm bảo chức vụ, dời hoàng vị từ chỗ này đến một địa phương khác, phạm cái gì pháp?
Khương Quần nghẹn lời, còn giống như thật sự là chuyện như vậy, nói toạc ra thì quả thật không phạm pháp.
- Cũng không đúng.
Khương Quần nhớ tới một chuyện khác, chỉ vào Lục Dương.
- Vậy hắn không biết thân phận của ngươi, hắn cấu thành tội trộm cướp. - A? Ta biết thân phận của hắn chứ.
Bất Hủ tiên tử nói.
- Lúc trước đi hoàng cung trộm hoàng vị, ta không phải còn đặc biệt hỏi ngươi một câu ngươi có ý kiến gì không, ngươi nói ngươi đồng ý.
Trải qua thời gian dài được Lục Dương hun đúc giáo dục pháp trị, không tính tạo phản chuyện này, Bất Hủ tiên tử từ trước đến nay đều tuân thủ luật pháp.
Kế hoạch để Lục Dương thay đổi địa vị của Ngao Linh cùng Khương Liên Y nhất định thất bại.
Luận tính toán, Ngao Linh cùng Khương Liên Y há lại là đối thủ của Bất Hủ tiên tử.
- Làm sao ngươi biết?
Hạ Đế giật mình, hẳn nấp rất kỹ mới đúng, Lục Dương làm sao có thể nhận ra được mình?
Trên người hắn thế nhưng có pháp bảo cấp bậc trấn quốc yểm hộ nha.
- Chính là dùng mắt thấy. .
Bất Hủ tiên tử cảm thấy cái này có gì khó, liếc mắt đã có thể xem thấu ngụy trang, lừa gạt Độ Kiếp kỳ Bán Tiên còn tạm được, lừa gạt nàng thì kém quá xa. Hạ Đế nói thầm, nghe nói Vân Chi rất thương yêu tiểu sư đệ này, không phải Vân Chỉ cho Lục Dương pháp bảo gì có thế xem thấu che giấu đó chứ?
Đương nhiên, cũng có người không xem thấu, tỉ như Lục Dương.
- Tiên tử ngươi đã sớm biết Hạ Thiên chính là Hạ Đế?
- Đương nhiên biết, chỉ là bản tiên quên hẳn gọi cái gì.
Nghe Bất Hủ tiên tử nói kiểu này, Lục Dương mới nhớ, khi Bất Hủ tiên tử đụng phải Hạ Đế ở cổng Hình bộ, hỏi Hạ Đế là "Ngươi tên gì nhỉ?”
, mà không phải "Ngươi tên gì".
- Tiên tử ngươi không nghĩ tới bắt Hạ Đế à?
Lục Dương còn tưởng rằng sau khi Bất Hủ tiên tử gặp gỡ Hạ Đế, sẽ làm ra chuyện bắt Thiên Tử ra lệnh quần thần, Bất Hủ tiên tử một mực không có ý về phương diện này, Lục Dương mới không có suy nghĩ đến phương diện Hạ Thiên là Hạ Đế phương.
- Không nghĩ tới.
- Vì cái gì?
Lục Dương không hiểu.
- Bởi vì hai nước giao chiến không chém sứ giả.
Khác biệt với loại quỷ kế độc sĩ am hiểu sử dụng âm mưu như Lục Dương, Bất Hủ tiên tử làm việc quan tâm chú ý đường đường chính chính.
- Vậy ngươi để hắn làm Tể tướng là bởi vì..
- Đương nhiên là bởi vì bản tiên chỉ cần có tài là nâng, tuyển dụng hiền tài không so đo thân phận trước kia của hắn.
Bất Hủ tiên tử đắc chí nói, trong phương diện khen mình, nàng xưa nay không keo kiệt từ ngữ.
Nàng vỗ tay một cái, tiện tay buông tay:
- Hạ Thiên hắn đã làm qua Hạ Đế, còn được ca tụng là thiên cổ nhất đế, tự nhiên là rất am hiểu xử lý chính vụ, để hắn làm Tể tướng vương triều Đậu Nành chúng ta, chẳng phải là phù hợp?
Lục Dương:
- Ta thế nào cảm giác tiên tử nói rất có lý, là gần đây chiến đấu hơi nhiều với Vô Địch Anh sao?
- Bản tiên đều đã nghĩ kỹ, vương triều Đậu Nành thành lập, Hạ Đế làm Tể tướng, đợi hắn nghỉ hưu, bản tiên nhìn con của hắn cũng là một nhân tài, sẽ là Tể tướng đời thứ hai, về phần Tể tướng phía sau, cứ để trong Khương gia bọn hắn chọn người làm đi.
Bất Hủ tiên tử mưu tính sâu xa, quy hoạch thiết kế vì vương triều Đậu Nành. Ánh mắt sâu xa, xa không phải loại gian thần chỉ biết phá hoại như Lục Dương có khả năng so sánh.
Trong lòng Lục Dương tự nhủ hắn lần đầu tiên nghe nói hoàng vị là nhường ngôi, Tể tướng là huyết thống kế vị, đừng nói tìm hiểu về bốn mươi vạn năm trước, cho dù lui về phía sau hơn bốn mươi vạn năm nữa cũng không có kiểu này, vương triều Đậu Nành quả thật là khai sáng lịch SỬ.
- Thánh thượng đại tài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận