Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1362: Hủy diệt thần giáo (2)

Đường Truyền Võ không ngừng luân hồi, rốt cục cũng làm rõ ràng đầu đuôi sự tình, những người áo đen này đều là thành viên của Khô Lâu thần giáo, thành viên đều là tu sĩ, thế lực trải rộng xung quanh tám đại thành trì, cực kỳ khủng bố. Trong đó có một tên thành viên ham muốn bảo vật của thần giáo, trộm đi một viên Tẩy Tủy đan cùng với một khối tàn phiến thần bí, không biết nơi phát ra tàn phiến , lại cực kỳ sắc bén.
Tại một lần luân hồi cuối cùng, hắn âm thầm mai phục trộm đi bảo vật của người đó, người kia đã trọng thương, lại thêm hắn từ Khai Hoàng tự học trộm được Trường Tí quyền, cùng lúc trước mấy lần luân hồi đã quen thuộc đối chiến sáo lộ, đem người kia giết chết cướp đi hộp gỗ, nuốt Tẩy Tủy đan vào, sau khi tỉnh dậy xuyên qua vòng vây, người của Khô Lâu thần giáo muốn truy hắn, lại bị bão cát nhiễu loạn trận cước. Sau khi tẩy tủy thân thể của hắn mạnh lên, lại thêm đã sớm chuẩn bị đề phòng bão cát, lúc này mới chạy thoát. Không nghĩ tới sau ba tháng vẫn là bị người của Khô Lâu thần giáo tìm tới. Phiền toái, nghe nói hai mươi tám tinh tú hộ pháp đều là đại nhân vật Luyện Khí đại viên mãn, xung đột chính diện khẳng định là không được, cũng không biết lần này muốn chết bao nhiêu lần mới có thể giải quyết hết Giác hộ pháp.
Trong đầu Đường Truyền Võ điên cuồng tính toán cho kế hoạch luân hồi lần tiếp theo, Mộc Phật tiết tại mười ngày sau mở ra, hiện tại đã có rất nhiều tu sĩ ở nơi khác tiến vào Khai Hoàng thành, có lẽ có thể lợi dụng những tu sĩ nơi khác này giao thủ với Giác hộ pháp, nhưng tu sĩ có thể giao thủ cùng với Giác hộ pháp phải Trúc Cơ kỳ mới được, tu sĩ Trúc Cơ kỳ không dễ tìm a. Mà lại nghe nói giáo chủ của Khô Lâu thần giáo là lão quái Nguyên Anh, mọi cử động có thể dẫn phát thiên địa dị tượng, càng là tinh thông trên trăm loại pháp thuật, cường đại đến không thể tưởng tượng nổi, coi như vượt qua cửa này, sau đó giáo chủ thần giáo lại nên xử lý như thế nào? Đợi lát nữa, giống như lần này không cần luân hồi a.
Đường Truyền Võ quay đầu nhìn về hướng Lục đại sư đang cúi đầu trầm tư, cùng với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc của Mạnh đại sư. Thôi Tước Nhi và Đường Xảo Xảo đều dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Giác hộ pháp, có không hiểu, có nghi hoặc, có ý cười. Chính là không có sợ hãi. Người áo đen trong tay áo không ngừng có xương cốt duỗi ra, lan tràn, rất nhanh liền trải rộng toàn bộ phòng, xương cốt bén nhọn nhắm ngay bọn người Lục Dương, chỉ cần ra lệnh một tiếng, xương cốt sẽ lan tràn nhanh chóng, đem bọn hắn đâm thành tổ ong vò vẽ.
- Thế nào, còn không giao ra bảo vật sao, xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ a! Giác hộ pháp cười lạnh liên tục, hắn giết người rồi rời đi, Khai Hoàng tự coi như muốn truy tra cũng không tìm tới tung tích. Giác hộ pháp liếc mắt ra hiệu, phân phó tả hữu:
- Động thủ.
- Động thủ cái gì, không thấy bản thiếu gia đang suy nghĩ hay sao? Mạnh Cảnh Chu không nhịn được nói, bước nhanh đến phía trước, không nhìn bụi gai xương cốt gì, mặc cho xương cốt đâm vào trên thân, hắn luôn cảm thấy quần áo của đám người áo đen này gặp qua ở đâu rồi. Con ngươi Giác hộ pháp đột nhiên co lại, xương cốt không thể phá vỡ thế mà giống như là Cẩu Vĩ Thảo vậy đụng một cái liền gãy, căn bản không tạo được một chút tổn thương.
- Đây không có khả năng, ngươi rốt cuộc là ai! Giác hộ pháp hét lớn, bỗng cảm thấy không ổn, lần này đụng vào thiết bản! Mạnh Cảnh Chu lười nhác nói nhảm, phóng thích uy áp, không giận tự uy, bọn người Giác hộ pháp tựa như gánh vác núi sông nặng tựa vạn cân, ầm một tiếng nằm rạp trên mặt đất, thất khiếu chảy máu.
- Ngươi dám giết ta, dám chọc Khô Lâu thần giáo chúng ta, coi như ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển cũng sẽ bị chúng ta giết chết.
- Đừng tưởng rằng những người khác giống như ta, ta chỉ là một trong hai mươi tám vị hộ pháp có thực lực thấp nhất thôi.
- Ngoại trừ hai mươi tám tinh tú hộ pháp, phía trên ta còn có Thất Diệu hộ pháp, Tứ Tượng hộ pháp, Tả Hữu hộ pháp, Thánh nữ Thánh tử, còn có giáo chủ thần bí khó lường. Lục Dương ngẩng đầu, bừng tỉnh đại ngộ:
- Ta nói ngươi bộ quần áo này thế nào thấy nhìn quen mắt như thế, ta gặp qua rồi a. Hắn từ trong ngọc bội lấy ra áo bào màu đen, khô lâu bên trên áo bào đen lấy tơ vàng ngân tuyến thêu dệt thành, làm công tinh lương. Giác hộ pháp nhìn thấy áo bào đen trong tay Lục Dương, giống như là gặp phải quỷ, trong lòng có vô tận sợ hãi lan tràn, rốt cuộc khống chế không nổi âm thanh:
- Đây, đây là quần áo của giáo chủ! Lúc hắn đảm nhiệm chức hộ pháp, may mắn gặp được Bạch Cốt phu nhân một lần ngồi ở trong núi thây biển máu, vô số huyết bộc, xương bộc. Lục Dương nhớ lại quá trình đến Khai Hoàng thành nói:
- Trên đường đến Khai Hoàng thành trùng hợp gặp một xương cốt tinh tự xưng là Bạch Cốt phu nhân gì đó, muốn thu lão Mạnh làm quản gia, lão Mạnh thuận tay giải quyết ả, thì ra ả là giáo chủ của các ngươi. Nếu không phải người áo đen đến một chuyến hiển lộ rõ ràng cảm giác tồn tại như vậy, Lục Dương cùng với Mạnh Cảnh Chu đối Bạch Cốt phu nhân loại tiểu lâu la này thật đúng là không có gì ấn tượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận