Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1261: Vấn Đạo tông lại nhiều thêm một vị Độ Kiếp kỳ (1)

Dính đến chuyện Đại sư tỷ, Cam Điềm hoàn toàn không bình thản giống như lúc đánh đàn.
Lục Dương ở một bên chỉ nhìn, cũng không ngăn cản, hắn cũng thật muốn biết chuyện của Đại sư tỷ.
A, ngoại trừ lịch sử đen.
Vân Mộng Mộng dùng sức lắc đầu, nhắm lại cái miệng ngo ngoe muốn động, tiểu Chỉ khuyên bảo qua mình, không thể nói chuyện liên quan tới bí cảnh, nhất là không thể nói cho Đại đương gia, Nhị đương gia.
- Mộng Mộng tỷ ngươi nói đi.
Lục Dương áp dụng sách lược lôi kéo, khiến cho Vân Mộng Mộng có chút ý động.
Cũng may ý chí nàng kiên định, chính là không nói, để Lục Dương cùng Cam Điềm có chút nhụt chí.
- Tiểu Lục, nghe nói Kiếm Lâu xảy ra chuyện, ngươi không sao chứ?
Kim tộc trưởng vì đền bù tổn thất, không thể không tạm thời từ bỏ đi theo Bất Ngữ đạo nhân học tập, vội vàng chạy về Cùng Kỳ tộc, tìm kiếm biện pháp giải quyết.
Sư phụ trở về!
Hắn đã là Độ Kiếp kỳ, tu vi không thể so sánh, rất nhiều người muốn tìm hắn cũng không tìm tới, đoạn đường này hắn bay trở về tương đối thuận lợi.
Trước đây Bất Ngữ đạo nhân ở xa Yêu vực, hắn nghe nói chuyện Kiếm Lâu, nghe nói Lục Dương kéo lại Ứng Thiên Tiên, kéo tới hai Tiên chiến đấu, sau đó hôn mê bất tỉnh, lúc này mới chạy trở về.
Đều đã hai năm rồi không có gặp sư phụ nhỉ?
Kim tộc trưởng đã không còn ở bên người Bất Ngữ đạo nhân, theo đèn năng lượng mặt trời phổ cập, ngọn nến mà Cùng Kỳ tộc trữ hàng biến thành vật vô dụng, chỉ có thể bán đổ bán tháo, bồi thường không ít tiền.
Bỗng nhiên, một giọng nói lo lắng hồi lâu chưa từng nghe thấy truyền đến, khiến cho Lục Dương cùng Cam Điềm đều sửng sốt một chút.
- Chính là ngươi khi đó mang tiểu Chi đi, ngươi còn dám lộ diện!
- Tiểu Lục ngươi không sao thì tốt rồi.
Bất Ngữ đạo nhân đi vào đỉnh núi, còn chưa nói câu nói thứ hai, chỉ thấy một đạo công kích lăng lệ đánh tới, dọa đến Bất Ngữ đạo nhân vội vàng trốn tránh.
Bất Ngữ đạo nhân đang ở sườn núi Thiên Môn phong, còn chưa thấy đến Lục Dương, lại có thể cảm nhận được Lục Dương nhảy nhót tưng bừng trên đỉnh núi, thở dài một hơi. Bất Ngữ đạo nhân có chút mộng, không rõ ràng được tình trạng, làm sao mình vừa trở lại địa bàn nhà mình, còn có thể bị mai phục.
Nếu không phải Bất Ngữ đạo nhân xuất hiện, giảng cho tiểu Chi bên ngoài đến tốt cỡ nào cỡ nào, cũng không khiến tiểu Chi rời đi bí cảnh, dẫn đến nàng cùng tiểu Chi tách ra mấy trăm năm.
Quả đào xấu xí!
Vân Mộng Mộng trông thấy Bất Ngữ đạo nhân liền giận, ngao ô một tiếng liên bổ nhào qua.
Ai có bản lĩnh lớn như thế, dám ở Thiên Môn phong mai phục hắn?...
- Ngươi còn dám nói!
Khi hắn cẩn thận nhớ lại nói lời khi Vân Mộng Mộng gặp mình, rốt cục ý thức được Vân Mộng Mộng là ai, bừng tỉnh đại ngộ.
Bất Ngữ đạo nhân cùng Vân Mộng Mộng chỉ có gặp mặt một lần, vẫn là gặp mặt Vân Mộng Mộng không đến mười tuổi, Vân Chi về bí cảnh thăm người thân, hắn cũng không có đi theo, bởi vậy lập tức không có nhận ra thân phận của Vân Mộng Mộng.
Mà đầu nguồn để tiểu Chi rời đi Đào Hoa bí cảnh, chính là gia hỏa gọi Dạ Vạn Lý này.
- Ngươi là tiểu nha đầu lúc trước khóc đặc biệt bạo kia.
Trong lịch sử, phàm là người rời đi Đào Hoa bí cảnh, đều không tiếp tục trở lại, nhớ ngày đó lúc chia tay cùng tiểu Chi, Vân Mộng Mộng khóc rất đau lòng, có bao nhiêu thương tâm, còn tưởng rằng sẽ vĩnh biệt.
Vân Mộng Mộng trừng mắt, không nói hai lời liền tự bạo, nổ Bất Ngữ đạo nhân vội vàng không kịp chuẩn bị.
Cho dù kinh nghiệm chiến đấu lại phong phú, cũng không có tu sĩ nào ngay đầu tiên kịp phản ứng đối phương dùng tự bạo để công kích.
Vân Mộng Mộng vừa học được liên tục tự bạo pháp cùng Bất Hủ tiên tử liền dùng lên trên người Bất Ngữ đạo nhân, trên không Thiên Môn phong không ngừng vang lên tiếng nổ tung, Bất Ngữ đạo nhân như con diều rách tung bay theo gió.
Lục Dương có chút may mắn, may mắn Vân Mộng Mộng vừa cùng tiên tử học xong làm sao sử dụng Bất Hủ đạo quả hình thức ban đầu, nếu còn không có học qua, chỉ sợ không dễ đánh lén sư phụ.
- Trong số mệnh của sư phụ là có một kiếp này.
Lục Dương bình chân như vại nói, giống như thầy bói mù xem bói, kiếm cớ cho mình không đi lên hỗ trợ.
Cam Điềm cũng có chút tán đồng quan điểm của tiểu sư đệ:
- Sư phụ đã là Độ Kiếp kỳ, độ mấy lần nhân kiếp cũng hợp tình hợp lý.
Cam Điềm sư tỷ ra ngoài tìm kiếm linh cảm bài hát đã có thu hoạch, nàng mang về một loại dưa trắng đặc sản nơi đó, rất giòn rất ngọt, hơi nước rất đủ, nàng dùng một cây dây đàn đem dưa trắng cắt thành tám cánh, phân cho tiểu sư đệ một, sư tỷ đệ hai người ăn say sưa ngon lành.
Động tĩnh trên Thiên Môn phong cũng gây nên đệ tử Vấn Đạo tông vây xem, bọn hắn chỉ trỏ Bất Ngữ đạo nhân nổ đến nổ đi, đều rất hiếu kì đến tột cùng là ai ra tay.
- Lợi hại, Vấn Đạo tông chúng ta còn có loại cao thủ này?
Đệ tử Vấn Đạo tông nghị luận ầm ĩ, đều muốn biết vị cao nhân này là ai.
Cho dù hài đồng sư công ở Tù Phong, hay là Đào lão ở Tàng Kinh Các xuất thủ, cũng sẽ không có loại hiệu quả khoa trương này. Đúng lúc này, Vân Chi chạy về, nàng nhìn Vân Mộng Mộng điên cuồng tự bạo, Bất Ngữ đạo nhân như nến tàn trong gió, khóe mắt run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận