Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 265: Người quen mới

Sâu trong rừng rậm, mấy bóng người nhếch nhác, chạy một cách loạng choạng ra phía ngoại vi của khu rừng, máu tươi chảy ròng.
"Phù! Phù!."
"Chết tiệt, chẳng phải nói tính độc lập của yêu thú giai đoạn Kim Đan rất cao, không bao giờ hành động tập thể sao, thế nào mà lại có nhiều yêu thú giai đoạn Kim Đan đến vậy?" Tống Hoa vừa chạy vừa càu nhàu.
"Quỷ mới biết, giờ nói chuyện này có ích gì không, còn không mau chạy đi!"
"Cũng tại ngươi, lần trước dùng hết phù truyền tống định hướng rồi, còn chưa kịp mua tấm mới, cứ lôi kéo mọi người vào rừng già lần nữa!"
"Ai mà biết có thể gặp phải tình huống như thế này chứ, ngươi hỏi hai tên hộ vệ thử xem, đã từng gặp yêu thú cảnh giới Kim Đan hành động tập thể bao giờ chưa?"
"Bốn vị thiếu gia, có thể tạm thời khoan cãi nhau được không, việc cấp bách của chúng ta lúc này là phải mau chóng chạy ra vùng ngoại vi của rừng rậm, đợi thoát khỏi nguy hiểm rồi hẵng bàn chuyện trách nhiệm." Hai vị hộ vệ chạy đến mồ hôi đầm đìa, họ biết y như rằng đám thiếu gia này khó hầu hạ, lần trước là đụng phải Bạch Tượng Lục Ngà cảnh giới Nguyên Anh, lần này không biết do đâu lại chọc giận mấy con yêu thú Kim Đan Hậu Kỳ.
Đây là cái vận gì vậy!
Họ làm hộ vệ nhiều năm như vậy mà cũng chưa từng gặp tình huống quá quắt đến thế, một đồng nghiệp của họ đã chết dưới vuốt của lũ yêu thú đang đuổi theo họ rồi.
"À hú..." Trong đám yêu thú đuổi theo họ có một con sói chột mắt, ánh mắt hung dữ, khát máu, chính nó đã cắn chết tươi một vị hộ vệ.
Con sói đơn độc chột mắt có màu đỏ, khi chạy như thể đang cưỡi mây lướt gió, tốc độ nhanh như bay.
Nó tru lên một tiếng, lại lần nữa tăng tốc, lao về phía Tống Hoa.
"Chết tiệt, là Hồng Vân Lang, chắc nó từng là Lang Vương, bị Lang Vương kế nhiệm đánh bại, đuổi nó ra ngoài!" Tống Hoa chửi ầm lên.
Con sói đơn độc chột mắt nghe thấy tiếng chửi của Tống Hoa, ánh mắt càng lạnh lẽo, hai chân của nó bật ra sau, nhảy vọt lên cao, nhắm vào cổ họng Tống Hoa mà táp xuống.
Tống Hoa quay đầu nhìn thấy cảnh này, sắc mặt trắng bệch trong thoáng chốc, lộ vẻ như hồn lìa khỏi xác.
Ngay lúc y nghĩ mình chắc chắn toi đời, thì nghe thấy bên tai vọng đến tiếng ngân của kiếm.
'Keng!'.
Âm vang của kiếm ngắn mà mạnh mẽ, chứa đựng thần thái khó tả, nếu không phải cao thủ kiếm pháp thì không thể đâm ra nhát kiếm này.
Một kiếm đâm về phía con sói đơn độc chột mắt, dọa đến nó vội vàng xoay người.
Nhát kiếm này quá nhanh, còn phản ứng của nó quá chậm, hoàn toàn không kịp tránh né.
Nó chỉ có thể mở toang cái miệng gớm ghiếc, khiên cưỡng mà tiếp nhát kiếm này.
Kiếm Thanh Phong và nanh sói va chạm, phát ra âm thanh chói tai, khiến người ta sởn gai óc.
Con sói đơn độc chột mắt khắp miệng đầy máu, nanh sói sắc bén chỉ còn một nửa.
Lục Dương lại xuất ra một kiếm nữa, vung về phía con sói đơn độc chột mắt.
Song song đó, ba bóng người còn lại đón đầu ba con yêu thú.
Nhóm người Tống Hoa bị quân cứu viện đột ngột xuất hiện này làm cho lúng túng tay chân, không biết lên giúp một tay, tiếp tục chạy, hay ở nguyên tại chỗ?
Không cho nhóm người Tống Hoa quá nhiều thời gian để suy nghĩ, thủ cấp của Lang Vương chột mắt tung bay, chết đến không thể chết hơn được nữa.
Lục Dương thu lại kiếm Thanh Phong, vài giọt máu sói bắn lên mặt.
"Cẩn thận, trên trời còn có một con yêu thú!" Tống Hoa lớn tiếng nhắc nhở.
Đạt đến giai đoạn Kim Đan thì có thể phi hành trên không, nhóm người Tống Hoa vốn định bay lên trời chạy trốn, nhưng ngặt nỗi trên trời có một con yêu điểu đang lượn lờ, ai mà bay lên ắt hẳn sẽ bị nó nhắm đến.
Yêu điểu chú ý đến sự hiện diện của Lục Dương, thoáng vung đôi cánh, hóa thành sao băng, lao về phía Lục Dương như làn mưa tên.
Lục Dương sớm đã để ý đến sự tồn tại của con yêu điểu, hắn còn chẳng thèm ngẩng đầu, thuận tay giơ lên kiếm Thanh Phong, động tác tùy tiện đến nỗi, như thể đang duỗi lưng vào buổi ban mai, con yêu điểu trực tiếp đâm vào mũi kiếm của kiếm Thanh Phong, đầu bị xuyên thủng.
"Không sao chứ?" Lục Dương quan tâm hỏi han.
"Các người là..." Trong lòng nhóm người Tống Hoa thầm kinh hãi, cảnh giới mà Lục Dương thể hiện ra bên ngoài là Trúc Cơ Hậu Kỳ, nhưng Trúc Cơ Hậu Kỳ sao có thể chém giết con sói chột mắt và yêu điểu?
"Chậc, vẫn chậm hơn ngươi một bước." Trong lúc trò chuyện, Mạnh Cảnh Chu cũng đã giết được một con yêu thú, trên nắm đấm toàn là máu yêu thú.
"Mạnh Cảnh Chu?" Tống Hoa trợn to mắt, nhận ra Mạnh Cảnh Chu.
"Ngươi là... Tống Hoa của nhà họ Tống?" Mạnh Cảnh Chu có chút lưỡng lự, chủ yếu vì đối phương quá nhếch nhác, mặt mày lem luốc, trông như là một dân tị nạn chạy ra từ một xó nào đó, khác một trời một vực với Tống Hoa trong ấn tượng của hắn ta.
Tuy nhà họ Tống không thể so với Mạnh Gia, nhưng ở Đế Đô cũng là một gia tộc lớn có tên tuổi, mức sống ưu việt, lần trước gặp Tống Hoa còn là hồi trên thuyền hoa nhảy múa tưng bừng, nhảy còn giỏi hơn cả hoa khôi.
"Đúng, là ta đây!" Tống Hoa không ngờ trong số những người cứu mình lại có Mạnh Cảnh Chu, y nghe nói Mạnh Cảnh Chu đã mất tích hơn một năm rồi, mãi vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
Tuy nhiên nhìn từ thái độ ung dung thong thả của nhà họ Mạnh, chuyện Mạnh Cảnh Chu mất tích này có chỗ đáng ngờ.
"Hắn ta là đại thiếu gia Mạnh Cảnh Chu của nhà họ Mạnh sao?" Mấy người phía sau Tống Hoa thầm kinh hô, họ là chi thứ của Tống Gia, chưa từng gặp qua Mạnh Cảnh Chu.
"Ngươi làm chuyện xấu nhiều đến thế à, thậm chí ở nơi này cũng gặp được kẻ thù ư?" Lục Dương tò mò.
Mạnh Cảnh Chu trợn mắt: "Kẻ thù cái quái gì, giới thiệu một chút, đây là tam thiếu gia Tống Hoa của nhà họ Tống ở Đế Đô, hơn ta vài tuổi, hồi ở Đế Đô ta và y có chơi chung với nhau mấy lần, chắc họ vào rừng sâu cũng giống như chúng ta, đến đây rèn luyện, tất nhiên, cũng có thể là đến để lấy tiếng."
"Hân hạnh, hân hạnh, tại hạ là Lục Dương của Vấn Đạo Tông."
"Vấn Đạo Tông?!" Tống Hoa thốt lên, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại, chắp tay cảm ơn, "Hóa ra là đạo hữu Vấn Đạo Tông, khó trách có thân thủ như vậy."
Nói như vậy, Mạnh Cảnh Chu mất tích hơn một năm là đi Vấn Đạo Tông tu luyện ư?
Thế này thì ai mà đỡ nỗi, Mạnh Gia vốn đã là tai hại lớn, Vấn Đạo Tông càng là tai hại lớn hơn, Mạnh Cảnh Chu đồng thời sở hữu bối cảnh của hai nơi này, như vậy thì sau này còn chẳng phải là kẻ thù khắp muôn nơi hay sao?
Mạnh Cảnh Chu nhíu mày: "Sao ta cảm giác rằng ngươi đang nghĩ một chuyện rất thất lễ?"
"Không dám, không dám."
"Hai người bọn muội cũng giải quyết xong rồi." Không lâu sau, Đào Yêu Diệp và Man Cốt đều đã giải quyết xong yêu thú của mình, Tống Hoa để ý thấy hai người này cũng là Trúc Cơ Hậu Kỳ, sau khi giết xong yêu thú, đến cả trang phục cũng chả bị xước mẻ gì.
Bốn người nhóm Lục Dương đã rèn luyện trong rừng già hai tháng, trong khoảng thời gian đó chỉ về Trấn Yêu Quan ba lần, thời gian còn lại đều ở trong rừng già tôi luyện bản thân.
Hiện giờ, yêu thú Kim Đan Hậu Kỳ thông thường đã không cấu thành mối đe dọa với họ nữa.
"Tống thiếu gia, nói thử xem, các người đã làm ra chuyện trời oán người than gì rồi, đến mức tận mấy con yêu thú cảnh giới Kim Đan đuổi theo mấy người?" Mạnh Cảnh Chu hỏi với giọng điệu lười nhác.
Tống Hoa chứ đâu phải Man Cốt, mang trong mình huyết mạch Man Tộc Thượng Cổ, bẩm sinh chuốc thù hận, chọc giận một hai con yêu thú cảnh giới Kim Đan thì cũng thôi đi, làm sao mà có thể khiến năm con yêu thú cùng lúc truy sát chứ?
Nhóm người Tống Hoa cười khổ với vẻ bất đắc dĩ: "Bọn ta thật sự không biết có chuyện gì, chỉ là đi sâu hơn bình thường một chút, nghĩ rằng giết thêm mấy con yêu thú cảnh giới Kim Đan với cấp độ cao hơn, sau khi trở về cũng dễ ăn nói."
"Kể ra cũng lạ, ở sâu hơn trong khu rừng già đáng lẽ phải có nhiều yêu thú cảnh giới Kim Đan hơn, kết quả là bọn ta đi rất lâu mà vẫn không gặp, đến lúc bọn ta đụng gặp thì các người cũng đã nhìn thấy tình hình rồi đó, trực tiếp xuất hiện năm con, một trong số những vị hộ vệ của bọn ta thậm chí còn bị nuốt sống."
"May mà các người ra tay giúp đỡ, không thì e rằng hôm nay ta đã phải nộp mạng ở trong rừng già rồi." Tống Hoa có cảm giác may mắn như vừa sống sót qua đại nạn, trải qua kiếp nạn lần này, y hạ quyết tâm, về đến Trấn Yêu Quan bèn ngồi thuyền bay trở về gia tộc.
Thu hoạch của họ trong chuyến này đã đủ để về giao phó với gia tộc rồi, không cần phải mạo hiểm thêm nữa.
Nhóm người Lục Dương thoáng đưa mắt nhìn nhau, ở nơi sâu hơn trong rừng già hẳn là đã xảy ra một biến cố bí hiểm nào đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận