Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 146: Xích Tử Chi Tâm

- Giải thích tên chương nghĩa là "Tâm hồn trẻ thơ, thuần khiết, tấm lòng son".
Kể từ đó, Hạ Đế đã biết được, việc trở mặt với Vấn Đạo Tông mới thực sự là ứng với ‘Lời nguyền vạn năm’.
Những kẻ đứng sau màn đó, chỉ tưởng rằng Vân Chi có thiên phú cao, rất mạnh, nhưng lại không có khái niệm rõ ràng về cái ‘mạnh’ của Vân Chi.
Nếu bọn chúng biết Vân Chi mạnh đến đâu, thì sẽ biết rằng kế hoạch ly gián này ngu xuẩn đến nhường nào.
"Đại sư tỷ, bây giờ chúng ta đang đi đâu vậy?" Lục Dương thấy sau khi đại sư tỷ bay tới Vấn Đạo Tông nhưng không dừng lại ở Đỉnh Thiên Môn, mà tiếp tục bay về phía trước.
Lục Dương chưa từng đặt chân tới nơi này bao giờ, dưới họ có núi cao, sông dài, có đất trắng bạt ngàn, có hoàng thổ, đại mạc.
"Ngục Đỉnh."
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu chưa từng nghe về nơi này.
Đại sư tỷ băng qua những khu vực này, đáp xuống một ngọn núi u ám, ngọn núi bị dây xích khổng lồ quấn lấy, đầu bên kia của dây xích quấn quanh bốn ngọn núi ở bốn hướng, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu rùng mình, cảm thấy nơi đây chẳng phải là một nơi tốt lành gì.
Lục Dương từng học một chút về phong thủy, trận pháp. Phong thủy chú trọng ‘Thông thoáng’, ít nhất có một hướng trong Đông Tây Nam Bắc có liên hệ với ngoại giới, đấy là sinh cơ, thế nhưng tứ phía của Ngục Đỉnh bị núi bao quanh, chặn đứng hết thảy sinh cơ, những đám mây cận kề Ngục Đỉnh như một cái nắp, phủ kín mít khu vực này.
Ngục Đỉnh, là nơi giam giữ và thẩm vấn phạm nhân.
Ba người họ đáp xuống, Vân Chi mở ra lối vào của trận pháp, xách theo linh hồn của hai tên Hợp Thể Kỳ, đi vào từ chân núi, một mạch đi xuống khoảng năm nghìn mét mới dừng lại.
Tất cả phạm nhân đều bị giam giữ dưới Ngục Đỉnh.
Khi đến Ngục Đỉnh, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu có cảm giác như trở lại Bố Y Trấn, không thể điều khiển chút linh khí nào, đây không phải là Cấm Linh Trận, mà là một loại Quy tắc .
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu phát hiện ra rằng ở đây có gần một trăm lồng giam, hầu hết các lồng giam đều trống, chỉ có mười mấy cái có người.
Nói đúng hơn là những tên bị giam cầm không phải là con người, mà là những hình thể linh hồn. Những hình thể linh hồn này dưới sự áp chế của Quy tắc , trở nên ủ rũ nhụt chí, mặt ủ mày chau.
Một số hình thể linh hồn khi thấy hai tên nhóc như Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu, bèn thèm khát đến chảy nước miếng, muốn vồ tới ăn sống họ, nhưng khi nhìn thấy đại sư tỷ, chúng bèn trở nên ngoan ngoãn.
Lục Dương cảm thấy những người bị giam ở nơi này cũng có phần quá ít? Số người bị giam trong địa lao của quận Diên Giang thậm chí còn nhiều hơn nơi này.
"Những tên bị giam ở đây đều là những tu sĩ Hợp Thể Kỳ cổ đại, cả hai người các đệ cẩn thận một chút." Vân Chi nhắc nhở.
Cả hai người họ thoáng rùng mình, không còn cảm thấy số người bị giam ở đây ít nữa.
Lạy trời, mười mấy tên Hợp Thể Kỳ bị nhốt ở đây ư?
"Đại sư tỷ, không sợ chúng chạy trốn hay sao?" Lục Dương khẽ hỏi.
"Chạy trốn? Tên tiểu tử nhà ngươi cũng không khỏi quá coi thường bậc cao niên như ta rồi." Một giọng nói non nớt vang lên, Lục Dương nghe thấy tiếng động quay đầu nhìn lại, thấy một đứa bé tóc bạc, đứa bé không cao, nhón chân lên mới tới eo của hắn.
"Sư tổ."
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu ngạc nhiên, không ngờ đứa bé tóc bạc là sư phụ của Bất Ngữ Đạo Nhân.
"Sư tổ." Cả hai người họ cùng gọi.
"He he, phải chăng cảm thấy ta quá nhỏ đúng không?"
"Không hề, không hề."
Đứa bé tóc bạc nói với giọng điệu già cỗi: "Các con còn quá nhỏ, kiến thức chưa đủ, không hiểu trạng thái của ta, đây là một phương thức tu luyện."
Lục Dương nhanh chóng bèn nghĩ đến một truyền thuyết: "Cổ nhân nói 'Thường đức bất ly, phục quy ư anh nhi', 'Chúng nhân hi hi, như hưởng thái lao, như xuân đăng đài, ngã độc bạc hề kì vị triệu, như anh nhi chi vị hài.'".
- Giải thích câu "Thường đức bất ly, phục quy ư anh nhi" là câu nói của Lão Tử, theo góc nhìn của Lão Tử thì ‘Thường Đức’ chính là trở về với đức tính giản dị, trẻ thơ. Phục quy ư anh nhi, cũng tức là bản chất của Đại Đạo, và trạng thái trẻ thơ cũng chính là trạng thái của Đạo, nếu như có thể nhu hoà, vô dục như trẻ thơ, thì có thể bất di bất dịch với ‘Thường Đức’, đạt đến cảnh giới của Đạo, bởi theo Lão Tử trẻ thơ sở hữu những thiên tính như chất phác, vô tri, vô dục, nhu hoà, hư vô, chưa có cơ hội nhận được sự tẩy lể của trần thế, bản thân chúng tự nhiên là trạng thái của Đạo.
Còn câu 'Chúng nhân hi hi, như hưởng thái lao, như xuân đăng đài, ngã độc bạc hề kì vị triệu, như anh nhi chi vị hài', cũng được trích từ một đoạn trong câu nói của Lão Tử: ‘Khi thế nhân ai cũng hào hứng rộn rã, như đi ăn đại tiệc thịnh soạn, như lên đài cao ngắm mỹ cảnh ngày xuân, nhưng duy có mình ta mang dáng vẻ lạc lõng, thờ ơ tĩnh lặng, không chút động lòng, tựa như đứa trẻ thơ chưa biết mở miệng cười.’ Đây như lời tự bạch của Lão Tử, luôn giữ lòng luôn đạm bạc, tĩnh lặng, không a dua với người đời.
Hết giải thích.
"Nhiều tu sĩ lớn dốc cả đời họ để theo đuổi ‘Xích Tử Chi Tâm’, nhưng cuối cùng lại không tài nào đạt tới cảnh giới này. Việc cố tình theo đuổi đã không còn là ý nghĩ của trẻ thơ nữa, thì làm sao có thể thật sự đạt được ‘Xích Tử Chi Tâm.’".
"Lẽ nào sư tổ người đã 'Phục quy ư anh nhi', đạt tới trạng thái ‘Phản Phác Quy Chân’, ‘Thiên Nhân Hợp Nhất’, đã có được tâm cảnh ‘Xích Tử’?"
Mạnh Cảnh Chu cũng rất ngạc nhiên, trước giờ ‘Xích Tử Chi Tâm’ đều chỉ tồn tại trong truyền thuyết, Những trưởng bối trong Mạnh Gia đều chẳng có ai đạt đến tâm cảnh này, không ngờ Vấn Đạo Tông lại có một người?
Đứa bé tóc bạc chỉ cười mà không nói không rằng, nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt tựa như đang nói: ‘Đúng là hai thằng bé hiểu chuyện’.
Vân Chi hơi thắc mắc: "Sao những gì mà con nghe kể lại không phải như vậy."
"Sư phụ nói rằng khi sư tổ còn trẻ, người trăng hoa thành thói, lưu luyến trong Thanh Lâu không biết đường về, làm lỡ việc tu hành. Sau đó, không biết người đã chịu sự kích thích gì, đột nhiên tỉnh ngộ, muốn nỗ lực tu luyện, để thể hiện quyết tâm, đã vĩnh viễn cố định cơ thể mình ở sáu tuổi, như vậy thì người không cần lo lắng về việc rò rỉ Dương Khí nữa."
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu đều câm nín.
Nói một cách chính xác, thì đây quả thật là một phương thức tu luyện.
Hai người họ nhớ lại, một số tu sĩ tu luyện đến một cảnh giới nhất định, có thể khống chế hình dáng của bản thân, vậy tại sao một số tu sĩ thích giữ hình dáng đứa bé tóc đào và cụ lão tuổi xế chiều, chẳng lẽ lý do cũng giống như sư tổ?
Không, không, không, không thể suy nghĩ nhiều về việc này, cả hai người họ nhanh chóng thả lỏng đầu óc.
"Tóm lại có lão phu ở đây, thì những tên Hợp Thể Kỳ đang bị giam tại nơi này, một tên cũng đừng hòng chạy thoát!" Đứa bé tóc bạc gắng gượng thay đổi chủ đề, "Vân nha đầu, con lại bắt về hai người nữa à?"
"Ừm, muốn thẩm vấn một chút."
"Không bằng trực tiếp sưu hồn?" Đứa bé tóc bạc đề xuất.
Vân Chi lắc đầu: "Sưu hồn sẽ phá hủy thần trí của họ, linh hồn giai đoạn Hợp Thể là nguyên liệu hảo hạng để luyện chế pháp bảo, mất đi thần trí, hiệu quả của pháp bảo sẽ giảm đi đáng kể."
Hai hồn phách Hợp Thể Kỳ thoáng rùng mình, không phải đã nói rõ từ trước rằng Vấn Đạo Tông là danh môn chánh phái hay sao, đây rõ ràng không giống với danh môn chánh phái trong tưởng tượng!
Vân Chi nhìn hai tên Hợp Thể Kỳ với vẻ mặt thắc mắc, không hiểu tại sao chúng lại sợ hãi: "Các ngươi đã khiến cho nhiều người chết trong sự kinh hãi như thế, vậy việc các ngươi nhận lấy số phận tương tự không phải là chuyện rất bình thường sao?"
Điều mình không muốn thì chớ làm với người khác, Vân Chi còn tưởng rằng hai tên này đã hiểu rõ đạo lý này từ lâu.
Vân Chi và đứa bé tóc bạc mỗi người túm lấy một hồn phách của tên Hợp Thể Kỳ, ném vào lồng giam. Lục Dương đi theo Vân Chi, còn Mạnh Cảnh Chu theo sau đứa bé tóc bạc.
Vân Chi vừa mới mở màn bèn là một loạt nghiêm hình tra tấn, các loại công cụ tra tấn nhắm vào linh hồn lần lượt xuất trận, khiến cho tên đó không ngừng kêu đau. Xem đến khoé mắt Lục Dương co giật không ngớt, không ngờ đại sư tỷ xuống tay tàn nhẫn như vậy.
Đợi đã, hình như lúc mình mới bắt đầu tu luyện, đại sư tỷ cũng làm như thế.
Đại sư tỷ chắc sẽ không áp dụng kinh nghiệm nghiêm hình tra tấn lên việc dạy dỗ mình tu luyện đâu nhỉ?
Cứ mỗi khi nhìn thấy đại sư tỷ sử dụng một dụng cụ tra tấn, Bất Hủ Tiên Tử lại rùng mình một cái. Cô ấy cảm thấy việc mình gia nhập Vấn Đạo Tông đúng là một lựa chọn sáng suốt.
Vấn Đạo Tông chắc có lẽ sẽ không tàn nhẫn như vậy với người của họ đâu đúng không?
"Kỳ lạ, tại sao gã ta không khai gì cả?" Vân Chi thắc mắc, sư tổ nói với cô, cứ làm theo quy trình này, thì phạm nhân chắc chắn sẽ khai ra hết.
Lục Dương ở bên cạnh thì thào nói: "Đại sư tỷ, tỷ còn chưa hỏi mà."
Vân Chi ‘Ờ’ một tiếng, cầm lên công cụ tra tấn đầu tiên, chuẩn bị làm theo quy trình một lần nữa, doạ đến đối phương vội vàng nói: "Đừng, đừng, ta khai, ta khai hết."
"Ngươi là người của thời đại nào?"
"Đại Ngưu bốn vạn năm."
"Có từng nghe nói về Bất Hủ Tiên Nhân hoặc Bất Hủ Tiên Tử chưa?"
"Chưa từng nghe qua."
"Hửm? Còn dám nói dối ư?"
Người đó sắp bị vẻ mặt lạnh lùng của Vân Chi doạ đến phát khóc rồi: "Thật sự chưa từng nghe qua, thời đại của bọn ta chỉ nghe nói có Tiên ở Tây Phương Phật Quốc, có Tiên ở Yêu Vực phương Nam, nghi là có tiên ở Đại Dương Đông bộ và vùng đất Cực Bắc, ta thậm chí còn không biết danh hiệu của một vị Tiên Nhân nào cả."
"Nếu như các hạ muốn tìm Bất Hủ Tiên Nhân, thì có thể đến vùng đất Cực Bắc xem thử, nói không chừng sau khi Tiên Nhân bị đông cứng lại, thì cũng có thể coi như là Bất Hủ."
Bất Hủ Tiên Tử tức giận đến nỗi ngay lập tức muốn xắn tay áo lên đánh người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận