Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1115: Đoàn kết chính là sức mạnh (1)

Mạnh Cảnh Chu lấy ra một con rối nhỏ từ phía sau lưng, cao ba tấc, cũng không có tiến hành rèn luyện cùng vẽ mặt, nhìn qua chế tác cực kì thô ráp.
- Đây là con rối ta mới hái xuống từ trên cây.
- Trận tiếp theo chiến đấu cùng Tôn Truyền Tiên, ngươi không cần ra tay, chỉ cần ném ra khôi lỗi này liền có thể giúp ngươi tiến hành chiến đấu, khôi lỗi này có thể phát huy ra cảnh giới tương tự ngươi, cũng không phạm quy, thế nào, muốn hay không?
- Còn có thứ đồ tốt này?
Ninh Phàm đại hỉ.
- Năm mươi vạn linh thạch thuê một lần.
- Đắt như thế?
Ninh Phàm giật nảy mình, hắn không giống Lý Trác, hắn thuộc về chủng loại gia giáo đặc biệt nghiêm, không có nhiều linh thạch như vậy.
- Cũng không sao, chúng ta nơi này còn có phục vụ vay mượn.
Đây là nghề cũ của Mạnh gia, Mạnh Cảnh Chu thuần thục lấy ra một cái túi nhẫn trữ vật, bên trong là linh thạch cao cấp, còn có một hợp đồng vay mượn.
- Xem ở phân thượng quen biết, lãi suất một năm chỉ cần mười phần trăm, không nhiều lắm đâu?
- Cái này...
- Ai nha, mắt thấy ngươi liền muốn đột phá đến Hóa Thần kỳ, chờ đến Hóa Thần kỳ, còn có thể không bỏ ra nổi năm mươi vạn sao?
Mạnh Cảnh Chu không có hố Ninh Phàm, đến Hóa Thần kỳ trong nhà đều sẽ ban thưởng, thấp nhất đều có năm mươi vạn.
- Mua!
Ninh Phàm cắn răng nói, mượn đi năm mươi vạn từ Mạnh Cảnh Chu nơi này, lại giao cho Mạnh Cảnh Chu năm mươi vạn thuê con rối nhỏ.
- Thứ này thật có thể đánh?
Ninh Phàm hồ nghi nhìn con rối nhỏ, không có cảm thấy thứ này có bao nhiêu lợi hại.
- Mặc dù Mạnh Cảnh Chu ta thanh danh bất hảo, nhưng chưa từng có gạt người mua qua hàng giả.
Ninh Phàm nhớ lại một chút, thật đúng là thế.
Rất nhanh, vòng thứ nhất kết thúc, đến phen Ninh Phàm cùng Tôn Truyền Tiên tranh tài.
Mọi người biết được Tôn Truyền Tiên lợi hại, cũng không coi trọng Ninh Phàm.
Nào có thể đoán được ngay từ đầu tranh tài, Ninh Phàm không có thi triển pháp thuật gì tấn công phòng ngự, mà là ném ra một con rối nhỏ.
Con rối nhỏ cao ba tấc vung vẩy kiếm gỗ, phát ra từng tiếng hắc hắc ha ha, giống như đang đe dọa Tôn Truyền Tiên.
Tôn Truyền Tiên thấy thế cười ha hả, xem thường.
Bỗng nhiên, con rối nhỏ chém ra một đạo kiếm khí kinh khủng, Tôn Truyền Tiên cả kinh lui nhanh về phía sau đồng thời lấy Băng Long ngăn cản, lúc này mới không có bị thương.
Tôn Truyền Tiên như lâm đại địch, làm tốt tư thế chuẩn bị chiến đấu, không dám khinh thị con rối nhỏ.
Trên đài, Lục Dương nghiêm túc điều khiển con rối nhỏ chiến đấu cùng Tôn Truyền Tiên.
Con rối nhỏ này là hắn dùng mộc phân thân cộng thêm Súc Địa Thành Thốn biến ra, Lục Dương cảm thấy mình là một phần thưởng lớn như thế, kiếm thêm chút thu nhập chắc không quá phận chứ, lúc này mới thương lượng với Mạnh Cảnh Chu làm một màn như thế.
Tôn Truyền Tiên được như nguyện cùng mình chiến đấu.
Ninh Phàm có thể chiến thắng Tôn Truyền Tiên.
Lục Dương cho thuê mình kiếm năm mươi vạn linh thạch.
Mạnh Cảnh Chu đạt được phiếu nợ năm mươi vạn.
Đây là cục diện bốn thắng.
- Thế nào tiểu muội, học được chưa?
Mạnh Cảnh Chu nhảy lên ngọn cây, uống cạn ly nước ép mà Mạnh Cảnh Ngọc đã chuẩn bị.
Mạnh Cảnh Ngọc nhìn ca ca với vẻ uất ức, một lúc sau mới nói:
- Vậy tại sao chúng ta không mở sòng bạc ngầm, cá cược Ninh Phàm sẽ thắng?
Mạnh Cảnh Chu phẩy tay:
- Nhà họ Mạnh chúng ta câu kết quan thương, nhưng cũng không thể làm chuyện trái pháp luật được.
Kiếm pháp của con rối nhỏ vô cùng tinh xảo, Tôn Truyền Tiên đã từng gặp nhiều kiếm tu, nhưng chưa từng thấy kiếm tu nào có kỹ thuật như vậy.
- Băng Long xuất hải!
Tôn Truyền Tiên hét lớn một tiếng, biến ra hai con Băng Long, Băng Long há miệng phun ra long tức, mặt đất đều đóng băng, những chiếc lá trên đầu cũng phủ một lớp băng giá.
Con rối nhỏ vẫn cười ha ha vung thanh kiếm gỗ nhỏ, tạo thành một phạm vi kiếm đạo thô sơ xung quanh, bất kể là long tức hay băng giá, đều không thể làm tổn thương nó.
- Ninh Phàm, không ngờ ngươi còn giấu một tay như vậy!
Ấn tượng của về Ninh Phàm Tôn Truyền Tiên thật sự thay đổi, hắn và Ninh Phàm đã giao thủ nhiều lần, Ninh Phàm đều không để lộ thân phận Khôi Lỗi sư của mình, lên võ đài còn dùng búp bê hình dáng đáng yêu để mê hoặc hắn, thật là có tâm cơ.
Ninh Phàm cũng rất kinh ngạc, không ngờ con rối nhỏ lại có thể đánh nhau như vậy, năm mươi vạn này bỏ ra rất đáng.
- Xem ra đối thủ cạnh tranh lớn nhất của ta trong cuộc thi lần này chính là ngươi! Có một tay này, sợ rằng Lục Dương cũng phải gặp một trận chiến khó khăn!
Vòng thứ hai của cuộc thi cũng được tổ chức cùng lúc, Tôn Truyền Tiên chú ý tới Lục Dương bị trói trên ghế vẫn luôn chú ý đến bên này, chứng tỏ hắn cũng rất coi trọng khôi lỗi chi thuật của Ninh Phàm.
Lục Dương vẫn luôn tin tưởng, trả tiền thì nhận được cái gì. Vì Ninh Phàm đã trả 500 ngàn viên linh thạch nên dịch vụ của hắn phải xứng đáng với số tiền 500 ngàn linh thạch đã bỏ ra, nên hắn rất nghiêm túc trong việc điều khiển con rối chiến đấu.
- Chém!
Con rối gỗ khẽ cười khẩy, chém đầu hai con rồng băng, giống như một cái búa nhỏ, hất tung Tôn Truyền Tiên ra khỏi đấu trường.
- Ninh Phàm thắng!
- Thật sự thắng rồi sao?
Ninh Phàm mừng rỡ.
Hắn đang định thu hồi con rối thì thấy con rối chạy vào đám đông, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Dịch vụ trị giá năm mươi vạn đến đây là hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận