Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 254: Chiến pháp hợp thể không còn kẽ hở

"Xin hỏi đạo hữu có nhận ra hai người đầu trọc trong vũng bùn kia không?" Đào Yêu Diệp lễ phép hỏi lão đại mũi diều hâu.
Đồng thời cô cũng hơi nghi hoặc, cô không nhớ Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu có đầu trọc.
Đã xảy ra sự cố gì mới có thể biến thành đầu trọc?
Đào Yêu Diệp im lặng một lúc, hình như khi có hai người này ở đây, dù có xảy ra sự cố gì thì cô cũng không lấy làm lạ.
Ngũ Hiệp Ưng Sơn còn tưởng rằng Đào Yêu Diệp và Man Cốt băng ngàn dặm đến trả hận sâu, vội vàng lắc đầu nói không quen biết.
"Bọn ta cũng mới đến, không hề quen biết hai vị thiếu hiệp đầu trọc này, chỉ nghe nói một trong hai vị thiếu hiệp tên Lục Dương, nghi là người của Phật Giáo, tinh thông La Hán Quyền, phàm là bị La Hán Quyền của hắn đánh trúng, đều sẽ rụng tóc."
Đào Yêu Diệp câm nín.
Từ lúc nào mà Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu trở thành người của Phật Giáo rồi?
Nhà phật nào có mắt không tròng đến thế, dám thu nhận hai người này?
Theo cô biết, trụ trì chùa Huyền Không vẫn suốt ngày rêu rao đòi trấn áp cái tên nghiệt súc Bất Ngữ Đạo Nhân.
Man Cốt suy ngẫm giây lát, hiểu ra ý đồ sâu xa của Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu: "Ra ngoài cần phải che giấu thân phận, Lục huynh và Mạnh huynh biết bản thân hành sự phô trương, có thể liên lụy tới Vấn Đạo Tông, cho nên hai người họ cạo đầu tỏ rõ chí hướng, mạo danh người cửa Phật!"
Man Cốt thầm nghĩ đại sư tỷ quả không hổ là đại sư tỷ, lúc bảo họ đến Trấn Yêu Quan học hỏi Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu, chắc chắn đã liệu trước tình cảnh hiện giờ.
Còn không phải sao, mới gặp mặt đã học được không ít điều.
"Hai vị quen biết họ?" Lão đại mũi diều hâu thấy biểu cảm của Đào Yêu Diệp và Man Cốt lạ lùng, nghi ngờ họ quen biết nhau.
"Ta tên Đào Yêu Diệp, vị này là Man Cốt, còn có Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu trong vũng bùn, bốn người bọn ta đều là đệ tử Vấn Đạo Tông." Đào Yêu Diệp giải thích.
"Vấn Đạo Tông?!" Ngũ Hiệp Ưng Sơn kinh hồn bạt vía, không ngờ lai lịch của Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu lại kinh người đến vậy.
Nghĩ lại cũng đúng, hai vị thiếu hiệp nhẹ nhàng chiến thắng truyền nhân của tông môn nhất phẩm, thế lực đằng sau chắc hẳn vượt xa tông môn nhất phẩm.
Nhưng xuất thân từ Vấn Đạo Tông quả thật có chút dọa người khác.
Vấn Đạo Tông là gì, một trong Ngũ Đại Tiên Môn, có lịch sử mười hai vạn năm, thời gian tồn tại còn dài hơn cả vương triều Đại Hạ, nền tảng thâm sâu khôn lường, còn có tin đồn rằng thực lực của Vấn Đạo Tông siêu nhiên, đứng đầu Ngũ Đại Tiên Môn!
Tông môn mạnh nhất!
Lão đại mũi diều hâu thở phào nhẹ nhõm, không phải kẻ thù thì tốt rồi.
Lúc này y mới giải thích, nói năm người họ là người dẫn đường do Mạnh Cảnh Chu thuê, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu đến đây là để tranh đoạt Song Sinh Tịnh Đế Liên.
"Kết đan à." Đào Yêu Diệp gật đầu, cô và Man Cốt chỉ cách Trúc Cơ Hậu Kỳ một khoảng nho nhỏ, cũng đến rừng già tìm kiếm cơ duyên kết đan.
"Chẳng lẽ Lục sư huynh muốn tìm cơ duyên kết đan trong chiến đấu, cho nên chọc quần chúng phẫn nộ , cố ý để mọi người vây công?" Đào Yêu Diệp nghi hoặc nhìn Lục Dương, đây là khả năng lớn nhất.
Áp lực hiện giờ của Lục Dương rất lớn.
Hắn đến đây chính là để đoạt Song Sinh Tịnh Đế Liên, còn việc đánh La Hán Quyền là thuộc về phạm trù tự vệ chính đáng.
Hắn không ngờ rằng đánh một bài La Hán Quyền, lại phải đối mặt với cơn thịnh nộ của gần trăm tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ, cùng với hơn chục người tu sĩ giai đoạn Kim Đan.
Mạnh Cảnh Chu vô cùng cảm động, trước đó hắn ta bảo Lục Dương đến giúp, không ngờ Lục Dương lại thay đổi tác phong hằng ngày, chủ động chuốc thù hận, giờ không còn ai để ý đến hắn ta nữa.
Nghĩa khí!
Lục Dương bình tĩnh giải thích: "Các vị đạo hữu, tại hạ nghĩ giữa chúng ta có lẽ đã có chút hiểu lầm, tại hạ có một vị bằng hữu, giỏi luyện khí, luyện chế tóc giả cũng không thành vấn đề, sau khi sự việc kết thúc, tại hạ có thể dẫn các vị đi tìm y..."
"Đi chết đi!" Mọi người hoàn toàn không nghe lời giải thích của Lục Dương, ào ạt xông lên.
Chiến lực của Lục Dương siêu quần, Kim Đan Hậu Kỳ cũng có thể đánh bại, nhưng đối mặt với số lượng tu sĩ như vậy, ít nhiều vẫn cảm thấy sức lực có hạn.
Lục Dương cảm thấy sức mình có hạn, nhưng những người vây công hắn lại thấy thực lực của hắn thâm bất khả trắc, đối phương rõ ràng chỉ là Trúc Cơ Hậu Kỳ, đối mặt với sự vây công của những người cùng cấp bậc, thế mà lại ứng phó một cách thong dong, ngay cả cảnh giới Kim Đan chắc cũng đâu làm được điều này đâu phải không?
"Súc Địa!"
Lục Dương thi triển Súc Địa Thành Thốn, làm ra vẻ muốn chạy trốn.
"Thứ hắn thi triển là thuật Độn Thổ!" Trong đám người có kẻ tinh thông đạo pháp hệ Thổ, lên tiếng bóc mẻ kỹ năng của Lục Dương.
Người khác không nói hai lời, tấn công mặt đất, trực tiếp oanh tạc Lục Dương ra khỏi lòng đất.
Lục Dương khó khăn ứng phó với kẻ địch từ bốn phương tám hướng, vô tình liếc mắt nhìn thấy Đào Yêu Diệp và Man Cốt đang đứng bên bờ hồ, như nhìn thấy được cứu tinh.
"Man sư đệ, mau chóng đến cứu ta!" Lục Dương lớn tiếng hò hét, "Đào sư muội, muội đứng bên bờ hỗ trợ!"
Man Cốt thấy vậy, nhảy vào vũng bùn, giải cứu Lục Dương.
Mạnh Cảnh Chu cũng đột phá trùng trùng chướng ngại, đến bên cạnh Lục Dương.
Giây phút này, nhóm ba người Bất Hủ Giáo lại lần nữa tề tụ bên nhau, bộc phát ra chiến lực vô tận.
"Mọi người đều biết phải làm gì rồi chứ?"
Lục Dương như thể đối mặt với kình địch, Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt khẽ gật đầu, như thể tâm linh tương thông.
"Hợp thể!"
Ba người đồng thanh hô lên, tái hiện chiến pháp hợp thể.
Chỉ có điều lần này lấy Lục Dương làm chủ thể, hắn xách theo Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt.
Mọi người thấy cảnh này, khựng lại trong giây lát.
Chưa từng thấy qua cách đánh này nhỉ?
Đào Yêu Diệp đứng bên bờ khựng lại phút chốc.
Cô cũng chưa từng qua thấy tư thế này.
Hơn nữa, Lục sư huynh bảo mình ở bên bờ hỗ trợ, là bảo mình làm gì cơ?
Lục Dương lạnh lùng hừ một tiếng, một luồng kiếm khí rót vào bề mặt cơ thể của Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt, hai người họ lập tức trở nên sắc bén dị thường, như hai thanh gươm báu.
"Để bọn chúng nếm thử sự lợi hại của chúng ta!" Lục Dương quát lớn.
Lục Dương với tư cách là Kiếm Linh Căn, trước giờ chưa từng dùng kiếm, vì sợ kiếm Thanh Phong quá mạnh, có thể gây chết người. Bây giờ trên tay có Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt thì không còn lo nữa.
Hai người này gần như là vũ khí cùn, chẳng qua là thêm một lớp kiếm khí, không đến mức đánh chết người.
Song thủ kiếm pháp mà Lục Dương khổ luyện trong mấy tháng nay đã có đất dụng võ. Hắn vung vẩy Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt như con quay nhỏ, xoay vòng trong vũng bùn.
Bất cứ ai bị quét trúng đều bay thẳng ra ngoài, ngay cả các tu sĩ giai đoạn Kim Đan ẩn nấp trong số đó cũng không ngoại lệ.
Sau khi Bất Hủ Giáo diệt vong, ba người họ trở về Vấn Đạo Tông, đã luyện tập phương pháp xoay vòng, thời gian xoay tròn của lần này lâu hơn nhiều so với lúc ở Bất Hủ Giáo!
"Tránh xa bọn chúng một chút, chiêu này không thể duy trì lâu được!" Thiên Vấn Đao Đoạn Hồng Trần có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, liếc mắt thì đã nhận ra nhược điểm của chiêu này.
Quả thật, ba người họ tuy đã khắc khổ luyện tập, nhưng hễ mà thời gian xoay tròn dài một chút, thì suy cho cùng cũng không trụ nổi.
"Lục sư huynh, đệ sắp nôn rồi." Man Cốt truyền âm cho Lục Dương.
"Ta cũng vậy." Mạnh Cảnh Chu nói.
"Phải tin tưởng Đào sư muội." Lục Dương bình tĩnh đáp.
Đào Yêu Diệp thấy vậy, hiểu ý của Lục Dương.
Cô mở ra chiếc ô giấy màu đỏ, hai ngón tay dựng bên môi, khẽ niệm câu chú pháp, mở ra kết giới ảo cảnh.
Ảo cảnh ảnh hưởng nhận thức của con người bao trùm cả vũng bùn này.
Thứ cô thiện nghệ nhất chính là ảo cảnh.
Nhưng mục tiêu của cô không phải kẻ địch, mà là ba người nhóm Lục Dương.
Ba người họ vốn hoa mắt chóng mặt lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, như thể không hề cảm nhận được môi trường xung quanh, cũng không còn chóng mặt nữa.
Lục Dương cố ý không thi triển công pháp Minh Tâm Kiến Tính Quyết , để giữ bản thân luôn ở trong ảo cảnh.
Trong thực tế, ba người nhóm Lục Dương vẫn đang chiến đấu, chỉ là bây giờ Đào Yêu Diệp dùng huyễn thuật khống chế thân thể của ba người họ, ý thức của họ tách biệt với thế giới bên ngoài! Không cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể!
Như vậy thì sẽ không còn vấn đề chóng mặt!
Từ đó, chiến pháp hợp thể không còn kẽ hở!
Bạn cần đăng nhập để bình luận