Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1382: Ta tới (2)

Bất Hủ tiên tử rất cao hứng Lục Dương còn nhớ rõ những gì nàng từng nói qua:
- Tuế Nguyệt đạo quả cũng là như vậy, người sử dụng Tuế Nguyệt đạo quả có thể đem điều quy tắc 'Thời gian quay lại' này thêm vào trên người tiểu tử họ Đường này.
- Còn có thể có dạng này a. Lục Dương cực kì kinh ngạc, trước kia chỉ là nghe tiên tử tùy ý tán gẫu qua, còn không chút coi ra gì, bây giờ tận mắt nhìn đến Đường Truyền Võ có được năng lực nghịch thiên như thế, cảm thấy Tiên nhân tồn tại quả thật là cực kỳ khó lường.
- Xem ra giống như ta suy đoán, ngươi xác thực có năng lực quay lại thời gian. Gặp Đường Truyền Võ vẫn như cũ là bộ dáng do do dự dự, Lục Dương gật đầu:
- Xem ra ngươi cũng không phải là không nguyện ý thừa nhận, mà là ngươi không thể nói ra được.
- Là ngươi sẽ chết, hay là sẽ khiến cho thời gian đảo lưu... Được rồi, chuyện này không quan trọng.
- Vấn đề thứ hai tại trước khi Vô Tình giáo xuất hiện, ngươi còn trải qua năm lần luân hồi, ngươi là đụng phải chuyện gì, cần ta hỗ trợ sao? Đường Truyền Võ trừng to mắt, Lục đại sư thế mà có được ký ức trong mấy lần luân hồi trước! Hắn sở dĩ chưa hề nói đến chuyện về sói cát, là cảm thấy sự tình bị tập kích không cách nào cải biến, sau khi gặp gỡ Lục đại sư, hết thảy ý nghĩ trước đây đều đẩy ngã.
- Đúng vậy, đội ngũ của chúng ta trước khi đến Liên Hoa thành trên đường gặp phải sói cát tập kích, chỉ có ta sống trốn ra được.
- Thì ra là thế. Lục Dương rốt cục làm rõ ràng mình vì sao hôm nay lại lâm vào luân hồi. Hai tay của hắn giao nhau, chống đỡ đầu:
- Vậy ta hỏi ngươi, ngươi nguyện ý cứu bọn họ không.
- Ta nguyện ý! Lục Dương đứng dậy, vuốt ve Thanh Phong kiếm, xem ra lần luân hồi này là muốn nhờ người đến đó.
- Vậy ngươi tiến hành thời gian quay lại, ta đi cứu các ngươi. Bên trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Dương Đường Truyền Võ rút ra con dao găm ở quanh thắt lưng, nhắm ngay ngực trực tiếp đâm vào người không chút do dự... Đường Truyền Võ bỗng nhiên tỉnh lại, phát hiện mình cưỡi ở trên lừng lạc đà, trò chuyện cùng với Lục đại sư phảng phất như một giấc mộng.
- Tiểu Đường, có chuyện gì vậy? Chưởng quỹ tiệm thuốc chú ý tới dị dạng của Đường Truyền Võ, ra hiệu đội ngũ dừng lại.
- Chưởng quỹ, sói cát để mắt tới chúng ta. Đường Truyền Võ tỉnh táo từ trong ngực lấy ra một chuỗi Phật châu, trong quá trình lấy ra dùng hai ngón tay kéo đứt.
- Ta may mắn gặp được Đoạn Trần đại sư tiếp đãi khách hành hương, đây là Phật châu mà Đoạn Trần đại sư cho ta, chỉ cần gặp nguy hiểm tới gần, Phật châu liền sẽ dự cảnh.
- Cái gì?! Nghe thấy Đường Truyền Võ nói rất trôi chảy, chưởng quỹ tiệm thuốc không nghi ngờ gì. Đội ngũ của bọn hắn đụng phải sói cát, cửu tử nhất sinh a.
- Không nên gấp gáp, chúng ta tiếp tục đi lên phía trước, đừng cho sói cát nhìn ra dị dạng. Đường Truyền Võ đối phó sói cát có một bộ kinh nghiệm:
- Chúng ta ngăn chặn đàn sói, sẽ có người tới cứu chúng ta. Bọn hắn hiện tại nếu là làm ra tư thái đề phòng, sói cát thấy mai phục bị bại lộ, sẽ trực tiếp nhào tới, tiếp tục đi ngược lại kéo dài đến một chút thời gian.
- Được, được. Giờ phút này chưởng quỹ tiệm thuốc hoảng hồn, chỉ có thể nghe theo hắn. Toàn đội chậm rãi ung dung đi lên phía trước.
- Là sói cát! Bỗng nhiên có người nhìn thấy hô to, đội ngũ lập tức loạn cả một đoàn. Chôn ở trong cát, sói cát ngửa đầu chỉ chừa ra cái mũi bỗng nhiên từ trong sa mạc chui ra, nhào về phía đội ngũ.
- Đề phòng! Đều không cần hoảng! Chưởng quỹ tiệm thuốc rút đao ngăn cản. Đường Truyền Võ cưỡi lạc đà phóng tới Lang Vương, trải qua một giọt máu tẩy cân phạt tủy của Lục Dương, thể chất của hắn sớm đã xưa đâu bằng nay, lại thêm hắn trộm luyện Trường Tí quyền, chiến lực của hắn so với chưởng quỹ tiệm thuốc còn phải cao hơn một mảng lớn. Mặc dù có Đường Truyền Võ kiềm chế Lang Vương lại, mọi người vẫn như cũ rất nhanh lâm vào cục diện bế tắc. Thậm chí Đường Truyền Võ cũng không có tốt hơn chỗ nào, hắn bất quá một kẻ phàm nhân, há có thể là đối thủ của Lang Vương Luyện Khí đại viên mãn.
- Đường tiểu tử, ngươi nói cứu tinh ở nơi nào! Chưởng quỹ tiệm thuốc dần dần thể lực chống đỡ hết nổi, lớn tiếng hỏi, tiếp tục như vậy nữa bọn hắn một người đều chạy không thoát. Đường Truyền Võ nghe được chưởng quỹ quát hỏi, vẻ mặt hốt hoảng một chút. Lục đại sư làm sao còn chưa tới? Là bởi vì nơi này cách Khai Hoàng thành quá xa sao? Hay là một lần luân hồi gần đây chỉ là do hắn tuyệt vọng mà có một giấc mộng sao? Thật sự có người sẽ tin tưởng mình sao? Lang Vương thấy thế sao lại bỏ qua cơ hội này, nó gào thét một tiếng nhào về phía Đường Truyền Võ.
- Đường tiểu tử cẩn thận! Đường Truyền Võ như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng dựng lên chiêu thức phòng ngự, đáng tiếc thì đã trễ, Lang Vương cắn chặt đao của hắn, ngược lại đem hắn từ lạc đà bổ nhào xuống mặt đất. Một người một sói xoay đánh nhau ở trên đất cát, ở trong quá trình đấu sức, thể lực của Đường Truyền Võ dần dần chống đỡ hết nổi. Bỗng nhiên, một đạo kiếm khí xuyên thủng đầu Lang Vương, mũi kiếm cách người Đường Truyền Võ chỉ có mấy tấc. Bá bá báNgười chưa đến kiếm tới trước. Kiếm khí như mưa, hàng lâm đại mạc, đàn sói bị từng đạo kiếm khí đâm xuyên, một kích mất mạng, trong khoảnh khắc bầy sói cát bị tiêu diệt. Thần nhân cầm kiếm đón mặt trời bay tới, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đáp xuống đất kéo Đường Truyền Võ dậy.
- Ta tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận