Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 162: Ứng Thiên Tiên tác

Hồi tưởng năm xưa, Bất Hủ Tiên Tử là một trong Ngũ Tiên Thượng Cổ, tiên danh vang dội khắp vòm trời, không ai là không biết đến sự tồn tại của cô.
Những người đi trước thời Thượng Cổ và các Yêu Tộc thường xây tế đàn, lấy những vật quý giá như bảo vật, châu báu để cúng tế Bất Hủ Tiên Tử, cầu xin sự thương xót của cô.
Thậm chí còn có bộ lạc coi cô như vật tổ, vị thần bảo hộ của bộ lạc, hàng năm tổ chức các hoạt động tế lễ lớn, Bất Hủ Tiên Tử một thời vinh quang không ai sánh bằng.
Tiếc thay kể từ khi cô hồi sinh, thương hải tang điền, sa sút thảm hại, chỉ có một giáo phái khờ khạo tôn thờ cô, còn không biết tên của cô là gì, ngay cả giới tính cũng nhầm lẫn.
Cô sống ký sinh trong thân thể của Lục Dương, thỉnh thoảng bị con tiểu nha đầu tên Vân Chi hăm dọa, bị Lục Dương chăm chọc bới móc, cuộc sống đúng là quá khổ cực mà.
Đừng nói là Tiên Nhân, ngay cả là giai đoạn Độ Kiếp, cũng không nên chịu sự đối xử như vậy!
Bây giờ cuối cùng cũng có người mở ra thiên nhãn, nhận ra thân phận của mình, còn nói cầu khẩn cô chấp nhận chiếc thuyền bay to lớn như thế làm cống phẩm.
Nhìn xem những viên ngọc quý khảm nạm trên thân tàu, nhìn xem kích thước đồ sộ của nó, đây mới là cách đối xử xứng đáng với một vị Tiên Nhân!
Trong không gian tinh thần, Lục Dương liếc mắt nhìn Bất Hủ Tiên Tử, thầm nghĩ ta thấy cô làm Tông Chủ trong hai ngày nay, chơi đến rất vui vẻ, ở giai đoạn Trúc Cơ tốc thắng giai đoạn Hóa Thần, tự cổ chí kim cũng chưa từng có kỳ công như vậy, bất kỳ thiên tài nào đối mặt với thành tích này cũng phải tự thẹn không bằng, gọi là lập kỷ lục lịch sử cũng không quá đáng.
“Đến đây là được rồi, còn mang theo lễ vật lớn như vậy nữa.” Bất Hủ Tiên Tử cười nói, giơ tay đòi Khâu Tấn An phương pháp điều khiển thuyền bay, cũng nói bằng ngôn ngữ Thượng Cổ.
"Ngươi làm gì vậy?" Khâu Tấn An nhìn Lục Dương, người đang cười một cách ngây ngô, ông ta có chút ngơ ngác, không hiểu Bất Hủ Tiên Tử đang nói gì, ông ta chỉ biết mỗi câu tiếng Thượng Cổ đó.
Khâu Tấn An quan sát Lục Dương, người này là ai, tu vi không cao, nhưng nhìn vị trị hắn đứng, thì lại là nhân vật trung tâm, đứng ở vị trí Tông Chủ.
Quan trọng nhất là... có chút nữ tính?
"Không phải ông vừa nói 'Hỡi Tiên Nhân vĩ đại, xin người hãy nhận lấy cống phẩm hèn mọn từ bậc tôi tớ của người'.', cống phẩm không phải thuyền bay à?" Bất Hủ Tiên Tử cũng có chút ngơ ngác, thế mà còn có thể lật lộng, chức phó giảo chủ này của ngươi còn muốn làm nữa không?
Lần này Bất Hủ Tiên Tử nói bằng tiếng phổ thông, Khâu Tấn An đã nghe hiểu rồi, khóe mắt của ông ta co giật liên hồi, cuối cùng cũng hiểu được hàm nghĩa câu nói bằng tiếng Thượng Cổ đó.
Không ngờ đụng gặp một vị tu sĩ tinh thông ngôn ngữ Thượng Cổ.
"Ngươi thật sự am hiểu văn minh Thượng Cổ sao?" Khâu Tấn An ngờ vực mà nhìn Bất Hủ Tiên Tử.
Bất Hủ Tiên Tử thoáng suy nghĩ, nói ra sự thật: "Am hiểm hơn ông."
Khâu Tấn An bị chọc tức đến bật cười: "Cậu trai trẻ, đừng tưởng bản thân đọc vài cuốn sách, bèn cảm thấy mình đã am hiểu văn minh Thượng Cổ, để ta đố ngươi vài câu!"
"Ngươi có biết thời Thượng Cổ có khái niệm 'Thiên Đình', Thiên Đình chia Tiên Nhân thành các cấp bậc, ngươi có biết đó là những cấp bậc nào không?"
Gần đây, khi Khâu Tấn An tìm kiếm di tích, đã tình cờ tìm thấy một bộ điển tịch Thượng Cổ, được viết bởi chính tay Tiên Nhân, trong đó ghi chép chi tiết về sự hưng thịnh của Thượng Cổ, hơn nữa còn đặc biệt đề cập đến "Thiên Đình".
"Ông đang nói Nhân Tiên, Địa Tiên, Thiên Tiên, Kim Tiên, Đại La Kim Tiên, Hồng Mông Tiên? Hay là đang nói Nhân Tiên, Địa Tiên, Tiên Vương, Tiên Tôn, Tiên Đế? Bộ đầu tiên do Ứng Thiên Tiên chế ra, bộ sau do Kỳ Lân Tiên chế ra.
"Còn cấp bậc mà ta chế ra lúc đó là Nhất Cấp Tiên, Nhị Cấp Tiên, Tam Cấp Tiên, Tứ Cấp Tiên, Ngũ Cấp Tiên."
Bất Hủ Tiên Tử khẽ gãi đầu, lúc đó họ chế ra vài bộ cấp bậc tu luyện, không biết Khâu Tấn An tìm được quyển nào.
Khâu Tấn An tức giận: "Ngươi chớ nói bừa, đây là tác phẩm của Tiên Nhân, sao lại trở thành chế rồi?!"
Bất Hủ Tiên Tử thấy khó hiểu, sau đó bừng tỉnh: "Cũng chẳng ai quy định Tiên Nhân nhất định phải nói thật? À, ta biết rồi, Bộ mà ông đọc ắt hẳn là của Ứng Thiên Tiên, y biên soạn chi tiết nhất, cực kỳ dễ đánh lừa người khác.
"Ta nói cho ông hay, lời của Ứng Thiên Tiên không thể tin, toàn là lời nói dối, lúc y chưa thành tiên thì đã thường xuyên lừa ta, ta đánh y như đánh một thằng oắt vậy."
Khâu Tấn An sững sờ, cảm thấy Bất Hủ Tiên Tử đang ăn nói xằng bậy, nhưng trong sách cổ quả thực viết tên Ứng Thiên Tiên: "Ngươi từng đọc quyển sách đó rồi à?"
Bất Hủ Tiên Tử gật đầu: "Tất nhiên rồi, trong sách đó ngoài Ứng Thiên Tiên ra, có phải còn xuất hiện một vị Hoắc Kim Tiên nữa phải không?"
- Giải thích, "Hoắc Kim Tiên" là phiên âm với nhà khoa học Stephen Hawking. Hết giải thích.
Lục Dương thầm nghĩ sao nghe có cảm giác như bị liệt nửa người vậy, là ảo giác chăng?
"Nếu ông không tin, cứ lấy quyển sách ra đây, ta sẽ chỉ cho ông cách phân biệt thật giả."
Khâu Tấn An nửa tin nửa ngờ lấy ra quyển sách cổ đó, tên quyển sách cổ cực kỳ oai vệ, gọi là Tù Thiên .
Ông ta chỉ vào bìa sách nói: "Ngươi xem, ở đây có viết rõ ràng, 'Ứng Thiên Tiên tác', là do Ứng Thiên Tiên viết."
Bất Hủ Tiên Tử lắc đầu: "Không lẽ ông không thấy giữa chữ 'Thiên' và 'Tiên' có một khoảng trống nhỏ sao?"
"Ý ngươi là gì?"
"Ông đọc sai rồi, cách đọc của ông là 'Ứng Thiên Tiên, tác', trong khi cách đọc thực tế là 'Ứng Thiên, Tiên tác', vậy nên đây là sách do một người tên 'Ứng Thiên' viết, chứ không phải Ứng Thiên Tiên."
Nhóm người Đại Trưởng Lão thấy Khâu Tấn An ăn quả đắng, lén cười thành tiếng.
"Haha, Tấn An, từ sớm thì ta đã bảo ngươi rồi, với trình độ của ngươi thì đừng có mà đem ra khoe khoang nữa." Nhóm người Đại Trưởng Lão cười cũng khá kín đáo, còn Thượng Quan Vũ, người đứng phía sau Khâu Tấn An thì buông giọng cười lớn, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của Khâu Tấn An.
Thượng Quan Vũ dùng giọng điệu áy náy nói với nhóm người Vấn Đạo Tông: "Thật ngại quá, các vị cũng biết tính của Tấn An rồi đấy, da mặt dày, chết cũng không chịu nhận sai, y không hiểu nghĩa gốc của ngôn ngữ Thượng Cổ, nên dẫn đến hiểu lầm, thật xin lỗi."
"Những món lễ vật này vẫn mong các vị hãy nhận lấy."
Các đệ tử Ngũ Hành Tông lần lượt từ trên tàu mang xuống một số pháp bảo, khoáng thạch, đan dược, công pháp... mỗi thứ trong đó nếu đem ra đấu giá đều có thể xem là hạng mục trọng điểm thậm chí là hạng mục chủ chốt, giá trị không hề nhỏ.
Vật quý giá nhất không gì khác ngoài đặc sản của Ngũ Hành Tông, khoáng thạch Ngũ Hành, khoáng thạch Ngũ Hành được chia thành năm loại là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, có thể phân biệt bằng màu sắc, mỗi loại đại diện cho cực hạn của một thuộc tính, là nguyên liệu mà các đại sư luyện khí tha thiết ao ước.
Khi nhìn thấy khoáng thạch Ngũ Hành, Ngũ Trưởng Lão Chu Hâm, giống như con sói thấy con mồi trong đêm, ánh mắt toát lên sắc xanh.
Khi Ngũ Đại Tiên Môn viếng thăm lẫn nhau, thường sẽ mang theo một số lễ vật.
Chẳng hạn như Nguyệt Quế Tiên Cung thường dùng những vật như cành cây quế, tinh tuý của mặt trăng làm lễ vật.
Chùa Huyền Không thì dùng kinh Phật, pháp bảo Phật giáo đã được khai quang làm lễ vật.
Trấn Ngục Tông thì dùng yêu ma quỷ quái đã được thuần hóa làm lễ vật.
Vấn Đạo Tông thì có chút đặc biệt, hay có thể nói là khá tuỳ hứng, nhất là lúc Bất Ngữ Đạo Nhân còn nắm quyền.
Ví dụ tặng Nguyệt Quế Tiên Cung thuật luyện thể đỉnh cấp, sau khi luyện thành, xương đồng gân sắt, da cứng chắc như được bơm nước thép, nhéo ngắt kiểu gì cũng chả biến dạng, có thể quét ngang mọi thứ, tức đến nhóm người Nguyệt Quế Tiên Cung lúc đó muốn trực tiếp đánh người.
Nữ tu sĩ tu luyện thành dáng vẻ đó còn ra thể thống gì nữa?
Hay là chẳng hạn như tặng Chùa Huyền Không phương pháp tu luyện Bế Khẩu Thiền đã thất truyền từ lâu, Bất Ngữ Đạo Nhân còn nói bản thân đã tu luyện qua rồi, hiệu quả vô cùng tốt.
Lúc đó, Trụ Trì chỉ cười khà khà vài tiếng, thầm nghĩ tên nghiệt súc nhà ngươi mà có thể tu luyện thành công, thì còn được gọi là ‘Bất Ngữ’ ư?
Bất Ngữ Đạo Nhân nhiều lần khẳng định đây là bản thật, Trụ Trì Chùa Huyền Không bán tín bán nghi mà tu luyện thử một lần.
Sau đó ông phát hiện mình chỉ cần nói chuyện thì bốc ra mùi tỏi, mọi người xung quanh đều bảo ông ngặm mồm lại.
Lời giải thích của Bất Ngữ Đạo Nhân là: "Bế Khẩu Thiền chẳng phải là khiến người khác bảo mình ngặm mồm sao?"
Trụ Trì lúc đó tức đến mức ngay lập tức hóa thân Bất Động Minh Vương, trấn áp tên nghiệt súc Bất Ngữ Đạo Nhân này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận