Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 23: Chuyện xưa của gia chủ nhà họ Thượng

“Làm sao huynh nhận ra gã ta là quỷ họa Bì?” Đào Yêu Diệp hỏi lại câu hỏi mà Chương quản gia đến chết cũng không biết câu trả lời.
Lục Dương dọn dẹp dấu vết còn sót lại sau cuộc chiến, dùng chổi quét tro của quỷ họa Bì thành một đống nhỏ, Đào Yêu Diệp cũng tự giác lấy cây hốt rác lùa vào.
“Rất đơn giản, hãy tiếp tục nhớ lại những gì con vẹt đã nói. ‘Ngươi là ai, Chương quản gia đâu rồi?’.”
“Sau khi chúng ta gặp Thượng Duyên, cô ấy cố tình đuổi chúng ta đi, để chúng ta rời xa Thượng Gia.”
“Điều này chứng tỏ Chương quản gia vào lúc đó không phải là người mà đại tiểu thư nhà họ Thượng từng biết, hơn nữa cực kì nguy hiểm.”
“Có ba khả năng cho việc thay thế thân phận của Chương quản gia.”
“Thứ nhất là Chương quản gia đã bị đoạt xá. Nhưng lão quái đoạt xá làm sao lại ở Thượng gia lâu như vậy, nếu là huynh, việc đầu tiên sau khi đoạt xá là rời khỏi xã Thái Bình, tìm một nơi phong thủy bảo địa để tiếp tục tu luyện. Hơn nữa, thiên phú của Chương quản gia cũng chẳng ra sao, đoạt xá gia chủ nhà họ Thượng còn tốt hơn đoạt xá gã ta.” Lục Dương suy bụng ta ra bụng người, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ.
“Thứ hai là có người dịch dung thành Chương quản gia. Nhưng điều này cũng không đúng, Thượng Gia cũng không có gì quý giá, đóng giả thành quản gia để làm gì, lẽ nào gã ta có sở thích hầu hạ người khác? Cho dù Thượng gia có đồ đạc quý giá, trực tiếp đi cướp không phải là xong rồi sao? Với tu vi giai đoạn Trúc Cơ, dù có bò trên đường cũng chẳng ai quản.”
“Khả năng thứ ba chính là quỷ họa bì, việc quỷ họa Bì thích nhất chính là thu thập da người, giả trang thành hình dạng con người, tiếp tục thói quen giả trang, sống lẫn với con người.”
Quỷ họa Bì khi còn sống là con người, sau khi chết là quỷ, là một loại quỷ tu. Hầu hết các loại quỷ tu đều có một số chướng ngại tâm lý.
Chẳng hạn như quỷ họa Bì, chúng kị nhất bị người khác phát hiện ra thân phận, chúng sẽ cố gắng để làm bản thân tin rằng mình là người, nói những câu giống như con người, làm những việc cũng giống như con người, chờ đến khi chán ngấy, lại đổi một tấm da khác, bắt đầu lại với một thân phận mới, cứ như vậy lặp đi lặp lại.
Lục Dương nói có sách, mách có chứng, nói đến Đào Yêu Diệp lắng tai lên nghe, kính phục không thôi, hoàn toàn không thể thấy được bóng dáng run lẩy bẩy của Lục sư huynh trên thuyền bay.
Những kiến thức mà Lục Dương nắm giữ, cô ấy cũng nắm giữ, nhưng trong một thời gian ngắn không thể nghĩ nhiều như Lục Dương, đây là khác biệt về sự nhạy bén của tư duy.
"Giữ kỹ tro bụi, đây là bằng chứng hoàn thành nhiệm vụ của chúng ta." Lục Dương lấy ra một chiếc lọ sứ trắng cao bằng hai lòng bàn tay, đựng hết tro bụi của quỷ họa Bì.
Quỷ họa Bì là sự mở rộng của nhiệm vụ, tính như một phần của nhiệm vụ, việc giết chết quỷ Họa Bì chắc chắn sẽ có phần thưởng nhiều hơn so với việc tìm thấy con vẹt.
Bên ngoài phòng có tiếng chạy, tiếng chạy dừng lại ở cửa, giống như có nhiều người bừng tỉnh từ giấc ngủ say, đến chái nhà đông để kiểm tra tình hình, nhưng lại không dám vào phòng.
Danh tính của những người bên ngoài cửa không khó đoán, Lục Dương cười to nói: "Thượng gia chủ, hãy vào đi, quỷ họa Bì đã bị tại hạ giết chết, nơi này rất an toàn."
‘Rầm’ một tiếng, cánh cửa gỗ bị gia chủ nhà họ Thượng đẩy ra, đứng sau ông là phu nhân và tiểu thư, nhà hoàn và kẻ hầu người hạ, tổng cộng mười hai người, đều lộ ra vẻ như vừa sống sót sau đại nạn.
"Đa tạ vị tiên, trưởng đã ra tay, giết chết quỷ Họa Bì, cứu sống mười hai mạng của Thượng gia!" Gia chủ nhà họ Thượng ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống, những người đứng sau cũng cùng quỳ xuống theo.
Quỷ họa Bì có tính khí thất thường, đợi đến khi chán ngấy với thân phận của người quản gia, rất có thể sẽ giết sạch mọi người trong nhà họ Thượng!
"Thượng gia chủ không cần khách sáo, giết yêu trừ ma, gìn giữ chánh đạo là việc mà Vấn Đạo Tông tại hạ phải làm." Lục Dương nào gặp qua tình cảnh lớn như vậy, thoáng giật mình, vội vã đỡ từng người họ đứng dậy.
"Vẫn mong hai vị tiên trưởng lượng thứ, quỷ Họa Bì xuất quỷ nhập thần, hành tung bất định, lão phu cũng không biết nó đến từ đâu."
"Kể từ khi quỷ Họa Bì giả danh làm Chương quản gia, nó liền không cho phép chúng tôi rời khỏi Thượng gia, nếu có người đến thăm, cũng không cho phép nói ra chuyện của nó, nếu bị nó phát hiện thì chỉ có con đường chết!"
Nói đến đây, Thượng Duyên đứng bên cạnh cũng lộ vẻ áy náy, cô ấy vốn là một tiểu thư khuê các dịu dàng, những hành động lạnh lùng trong khuê phòng đều là giả vờ để hai người Lục Dương và Đào Yêu Diệp lánh xa nguy hiểm.
Chỉ nghe gia chủ nhà họ Thượng tiếp tục nói: "Chỉ đáng tiếc là lão phu đã lui về ẩn cư ở thôn quê, tất cả tài sản thời tu sĩ đều đã đổi thành vàng bạc châu báu, không có ích gì đối với hai vị, không tài nào báo đáp hai vị. Không biết hai vị có yêu cầu chi, Thượng mỗ dù phải bán cả gia tài cũng phải làm bằng được." Gia chủ nhà họ Thượng không phải chỉ nói khách sáo, ông ta thật lòng muốn báo đáp ơn cứu mạng.
Tất cả tài sản của ông ta đối với đệ tử Vấn Đạo Tông cũng giống như phế liệu, không đáng một đồng.
Nhưng Lục Dương lại thực sự có nhu cầu.
"Tại hạ nghe nói Thượng gia chủ đã từng gặp phải chuyện rất kinh hãi đe dọa đến tính mạng khi trộm mộ, sau đó liền quyết định rửa tay gác kiếm, rút lui khỏi giới tu tiên, không biết lúc đó Thượng gia chủ đã gặp phải chuyện gì?"
Đào Yêu Diệp đầy hứng thú mà nhìn gia chủ nhà họ Thượng, trộm mộ, đe dọa đến tính mạng, chuyện rất kinh hãi, rửa tay gác kiếm, những từ ngữ này vừa nghe bèn thấy có rất nhiều chuyện xưa để kể, nói không chừng còn có cơ duyên lớn, cô ấy thích nhất chính là đến những nơi thần bí khám phá những điều bí ẩn.
Lục Dương không hứng thú với việc khám phá điều bí ẩn như Đào Yêu Diệp, nhưng hắn ấy thích nghe kể về những chuyện mới lạ.
Khóe mắt của gia chủ nhà họ Thượng khẽ giật, nói thật lòng, ông ta từ tận đáy lòng không muốn nhớ lại hồi ức kinh hoàng ấy, nhưng ân nhân... Cũng không mạng đã hỏi, ông ta không thể không trả lời.
Ông ta đuổi mọi người đi, nhất là Thượng Duyên, người định lén lút ở lại, chỉ giữ lại Lục Dương và Đào Yêu Diệp.
"Chuyện lão phu kể trong hôm nay không thể nói cho người khác nghe."
Lục Dương và Đào Yêu Diệp gật đầu.
Sau khi gia chủ nhà họ Thượng có được câu trả lời khẳng định, mới bắt đầu kể về hồi ức của hai mươi năm trước.
"Ba mươi năm trước, lão phu, Thượng Chủng Điền, cũng có chút tiếng tăm trong giới trộm mộ với cảnh giới Luyện Khí. Không nói đến tiếng xấu đồn xa, nhưng ít nhất cũng đã đến mức gặp ai cũng bị ghét." Gia chủ nhà họ Thượng chống hai tay lên hông, hồi tưởng những năm tháng huy hoàng.
Lục Dương và Đào Yêu Diệp cũng không hiểu lắm, không biết tại sao gia chủ nhà họ Thượng lại hả hê như vậy khi nói về điều này.
Họ lại không biết rằng, người cùng nghề đều là oan gia, người trộm mộ cũng là đối thủ cạnh tranh với nhau. Thượng Chủng Điền có được sự khen ngợi như vậy, hiển nhiên chứng tỏ kỹ thuật của ông ta cao siêu.
"Lão phu trước giờ luôn cẩn thận từng li từng tí khi trộm mộ, không bao giờ đụng đến những ngôi mộ lớn, hoặc là những ngôi mộ cổ. Ngôi mộ lớn có quỷ, ngôi mộ cổ có tiên, những người trong nghề đều biết câu nói này."
Những con quỷ mà họ nói đến không phải là loại quỷ nhỏ như quỷ Họa Bì ở giai đoạn Trúc Cơ, mà là những con quỷ xưng vương xưng bá trong quỷ giới.
"Tu sĩ Luyện Khí nghèo túng, những đồ vật có giá trị đều cho hết hậu bối, nào còn thứ gì để chôn cùng trong mộ. Lão phu không đụng đến mộ của những tu sĩ Luyện Khí, chả có lợi lộc gì."
"Tu sĩ Trúc Cơ và Kim Đan có chút tài sản, sau khi chết, họ sẽ theo tập quán mà phân phát hầu hết tài sản cho con cháu đời sau và để lại một phần nhỏ làm đồ chôn cùng. Chỉ với phần nhỏ này, lão phu cũng kiếm được một khoản lớn rồi."
"Đáng tiếc, thường đi bên bờ sông, nào có thể không ướt giày, Lần đó, lão phu đang đào một khu mộ của tu sĩ cảnh giới Kim Đan, nhưng khi đào xong, phát hiện ra đây là mộ trong mộ. Mộ của tu sĩ Kim Đan là thứ chôn cùng, ngôi mộ chính là của tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh!"
"Theo quy tắc trong nghề này, không được đào những ngôi mộ vượt mức tu vi của bản thân quá nhiều. Nhưng lúc đó, lão phu bị niềm vui sướng làm choáng váng đầu óc, lúc đó lão phu cảm thấy bản thân mình ở giai đoạn Luyện Khí Đỉnh Phong, nếu thực sự muốn chạy, tốc độ cũng ngang với giai đoạn Trúc Cơ. Trộm mộ cũng đâu phải chiến đấu, nếu làm tròn thì lão phu cũng có thể xem như là cảnh giới Trúc Cơ, đào ngôi mộ của tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh như từ trên trời rớt xuống này cũng không nguy hiểm gì."
"Vì thế, lão phu đã thắp nhang cho tổ sư, cầu xin tổ sư phù hộ, sau đó bắt tay vào đào ngôi mộ của tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận