Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1020: Đêm tối thăm dò Tiên Chiến di chỉ

- Chúng ta sống sót trốn ra được?
Tiêu Tinh Hải lòng còn sợ hãi, vẫn không thể tin được, đây chính là thiên tai biết di chuyển nổi tiếng khắp Đông Hải, nghe nói tỷ lệ có thể trốn ra từ bên trong hải thị thận lâu không đến mười phần trăm, bình an vô sự trốn ra càng không đến một phần trăm.
Lục Dương cầm bí bảo gì, có tác dụng chỉ đường như thế?
Cảnh giới Đào Yêu Diệp ngã trở lại Nguyên Anh trung kỳ, khí thế suy yếu, ăn Bổ Khí đan đều không được.
Mắt thấy Đào Yêu Diệp hư nhược muốn té ngã, Lục Dương vội vàng đỡ lấy, ân cần nói:
- Ngươi thế nào?
Nói xong, Lục Dương liền muốn lấy ra đan dược cho Đào Yêu Diệp chữa thương.
Đào Yêu Diệp nhẹ nhàng lắc đầu, âm thanh đều hết sức hư nhược:
- Đây là di chứng vận dụng Vũ Hóa tiên thể, ăn đan dược không dùng được, cần phải tĩnh dưỡng mấy ngày, tự động khôi phục.
- Chúng ta đây là chạy đi đâu rồi?
Mạnh Cảnh Chu cố gắng tìm kiếm vật tiêu chí, đáng tiếc trên mặt biển không một vật, chỉ có đoàn sương mù dày đang bay đi.
- Chờ một lát.
Tiêu Tinh Hải cúi đầu luồn vào hải lý, lại nâng lên, lau mặt:
- Phía dưới này là địa bàn Lỏa Ngư tộc, xem như chủng tộc phụ thuộc Côn Bằng tộc chúng ta, ta và bọn hắn còn tương đối quen thuộc.
Tiêu Tinh Hải vừa định mang theo mọi người chui vào đáy biển, chỉ thấy phương xa bay tới mấy Côn Bằng dài trăm trượng, hô to gọi nhỏ, trong giọng nói lộ ra hưng phấn cùng vui sướng.
- Thiếu chủ, ngươi bình an đi ra rồi!
- Côn thúc, Dược thúc, các ngươi sao lại tới đây?
Tiêu Tỉnh Hải nhận ra người, đều là tâm phúc của phụ thân, không cảnh giác nữa.
- Không phải tộc trưởng đại nhân nghe nói ngươi cùng chư vị quý khách bị hải thị thận lâu thôn phệ, ra lệnh cho hai người chúng ta theo dõi hải thị thận lâu, để có thể bất cứ lúc nào nắm giữ động tĩnh của các ngươi.
Hai tên trưởng bối Côn Bằng tộc không dám đu vào hải thị thận lâu quá gần, một mực ở nơi xa mật thiết quan sát.
- Đi, chúng ta trở về, tộc trưởng đại nhân đều gấp đến mức đi chặn cửa Thận Tộc, nếu hắn biết các ngươi bình an trở về, không chừng sẽ rất cao hứng.
Lúc đầu Côn thúc cùng Dược thúc còn muốn lấy ra đan được chữa thương cho đám người Lục Dương dùng, nhưng khi bọn hắn thấy đám người Lục Dương đổ ra đủ loại đan được mang theo đan văn, đan hương từ bên trong bình thuốc, liền bỏ đi ý nghĩ này.
Mọi người bình an trở về, Tiêu tộc trưởng mừng rỡ, không nghĩ tới mọi người có thể rời đi hải thị thận lâu, cũng không ai nổi điên.
- Trở về liền tốt, trở về liền tốt.
Tiêu tộc trưởng an bài chỗ ở cho mọi người, để bọn hắn nghỉ ngơi cho tốt.
Đêm khuya, Lục Dương rời khỏi trạng thái tĩnh toạ, chuẩn xác mà nói là hắn đang đắm chìm trong tu luyện bị Bất Hủ tiên tử dùng cái đuôi kêu gọi tỉnh.
- Đi đi đi, di chỉ còn chưa đi xa.
Bất Hủ tiên tử hưng phấn nói.
Côn Bằng tộc mặc dù không cần đi ngủ, nhưng đều quen thuộc đến ban đêm tu luyện, bên ngoài bây giờ cũng không có bao nhiêu người, chính là cơ hội tốt âm thầm hành động.
Lục Dương khống chế Tẩy Kiếm trì, căn cứ phương hướng Bất Hủ tiên tử chỉ bảo, bay ra Côn Bằng tộc, rất nhanh đã tìm được sương mù dày đang phiêu đãng chẳng có mục đích.
Bỗng nhiên, Lục Dương tránh thoát Bất Hủ tiên tử mê hoặc, ý thức được vấn đề.
- Chờ một chút, trong này có không ít Hợp Thể kỳ, ta đi vào không là muốn chết sao?
- Nói gì thế, có bản tiên ở đây có thể để ngươi xảy ra chuyện à, mới vừa rồi nhiều người, có chút phương pháp không tiện sử dụng, chỉ cần bản tiên hơi phóng thích một luồng tiên uy, đám cương thi kia tất nhiên không dám tới.
- Vậy thì tốt.
Lục Dương lần nữa nhận mê hoặc của Bất Hủ tiên tử.
Lục Dương cảm nhận được một cỗ lực lượng hết sức thoải mái bám vào ngoài thân, cẩn thận cảm thụ một thoáng, lại cái gì đều không cảm giác được.
Hắn tiến vào Tiên Chiến di chỉ, có tiên uy gia trì, quả thật một đường cũng không có đụng phải cương thi bị đạo quả khống chế.
Nếu như Lục Dương có thể thấy rõ cảnh tượng xung quanh hắn sẽ biết, không phải không có gặp cương thi, mà là cương thi khẽ đến gần Lục Dương liền dọa chạy ra xa.
- Nơi này là ban ngày?
Lục Dương tiến vào Tiên Chiến di chỉ, đột nhiên cảm giác được trước mắt tái đi, là sương mù dày hơi nước trắng mịt mờ, bóng đen đều không thể tới gần nơi này.
- Rất bình thường, đừng nhìn ngươi có thể từ bên ngoài thấy đoàn sương mù dày, trên thực tế nơi này là một chỗ tiểu thế giới cô lập với bên ngoài, phải lớn hơn nhiều so với sương mù dày mà ngươi nhìn thấy ở bên ngoài.
- Sách, đánh rất kịch liệt, vật liệu gì đều không lưu lại.
Bất Hủ tiên tử hơi có chút bất mãn, Kỳ Lân Tiên cùng đối phương đánh quá mức kịch liệt, xung quanh hết thảy đều hóa thành bột mịn cùng hư vô, bây giờ căn bản không có cách phán đoán bọn hắn là ở nơi nào, bởi vì chuyện gì mà đánh nhau.
- Không không, bên kia có vật liệu, đi vào chỗ sâu đi.
Bất Hủ tiên tử chỉ huy, Lục Dương hết sức nghe lời đi vào trong.
Chỗ sâu nhất là vị trí chiến đấu kịch liệt nhất, dấu vết đạo quả che kín, coi như là tu sĩ Độ Kiếp kỳ đến gần đều không dám nhìn thẳng nơi này.
- Hướng phải, đúng, chính là chỗ này.
Lục Dương dựa theo Bất Hủ tiên tử chỉ thị, ngồi chồm hỗm trên mặt đất nhặt lên một vòng ngọc.
Tính chất của vòng ngọc tỉnh tế tỉ mỉ giống như mỡ đông, tựa như một vầng minh nguyệt trong sáng, óng ánh trong suốt, hoa văn là một đầu rông sinh động như thật.
- Đây là vòng tay long văn, là đồ của Tiểu Linh.
Bất Hủ tiên tử kinh ngạc bật thốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận