Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1464: Chân chính Tụ Lý Càn Khôn (1)

Lục Dương đã nhiều lần uốn nắn, hy vọng Bạch Dạ đừng gọi mình là "Lục Dương sư huynh" nữa, nhưng Bạch Dạ đã quen miệng, nhất quyết không chịu đổi, Lục Dương đành phải mặc kệ nàng.
"Cảm ơn."
Lục Dương bỏ một cánh hoa vào miệng, hương vị thơm ngon như ngày nảo. Ăn đào tiên, cánh hoa cây nguyệt quế tổ, lại được Cam Điềm sư tỷ gảy đàn hỗ trợ, Lục Dương không cần bế quan lần hai đã củng cố xong cảnh giới. "Lão Mạnh, ta đột phá đến Hóa Thần hậu kỳ rồi, ngươi thế nào rồi?"
Lục Dương đến động phủ của Mạnh Cảnh Chu, từ xa đã ngửi thấy mùi vị cay nồng. Mạnh Cảnh Chu từ sau nồi lẩu ngẩng đầu lên, môi và mặt mày đều trắng bệch, đang múc thêm tiết vịt vào nồi.
"Đương nhiên là nhanh hơn ngươi rồi!"
Mạnh Cảnh Chu tức giận nói. Hắn ngày nào cũng vầy quanh mặt trời, vừa tu luyện vừa lấy máu, tiến bộ thần tốc, đã đột phá đến Hóa Thần hậu kỳ trước cả Lục Dương.
Cách tu luyện này chỉ có một nhược điểm duy nhất là bị thiếu máu nghiêm trọng, cần phải bồi bổ thật nhiều.
Nếu không phải hiện tại đang rất yếu ớt, hắn đã lôi Lục Dương ra đánh một trận rồi.
"Cho ta ăn ké với.
Mạnh Cảnh Chu đã lâu không ăn lẩu, lần trước ăn lẩu hình như là lúc mới gặp Vần Mộng Mộng ở Kiếm Lâu.
Lục Dương cứ như đang ở nhà mình, tự nhiên lấy bát đũa ra rồi bắt đầu ăn.
"Ê ê, chừa cho ta chút đi" Mạnh Cảnh Chu gào lên. Tên nhóc này thật không khách khí chút nào, vừa đến đã tranh ăn tiết vịt của hắn, không biết hắn đang bị thiếu máu sao?
"Nhìn ngươi kìa, nhỏ mọn quá, ăn thịt đi" Lục Dương vừa nói vừa gắp một miếng thịt cho Mạnh Cảnh Chu. Thật ra thì trong nồi cũng chỉ có tiết vịt thôi.
Mạnh Cảnh Chu vung tay xé toạc không gian, lấy ra một bàn đầy thịt, đổ vào nồi lầu.
Lục Dương kinh ngạc nhíu mày:
"Không gian pháp thuật?"
Hắn không nhớ lão Mạnh biết thuật này. "Ghen tị hả, Hãn Hải tổ sư dạy đấy. Mạnh Cảnh Chu cười đắc ý nói.
Lúc lấy máu cho hắn, Hãn Hải Đạo Quân tiện thể dạy luôn cho hắn không gian pháp thuật.
"Ngươi vừa mới đột phá xong, không cần củng cố cảnh giới sao?"
Mạnh Cảnh Chu gắp một miếng thịt gừng cho Lục Dương rồi hỏi.
"Lần này ta may mắn, sau khi đột phá, Mộng Mộng tỷ cho ta ăn đảo tiên, Bạch Dạ sư muội cho ta ăn cánh hoa, Tam sư tỷ còn gảy đàn cho ta nữa.
Lục Dương gắp một miếng thịt bò nhúng sa tế cho Mạnh Cảnh Chu.
Rắc.
Mạnh Cảnh Chu không kìm chế được lực đạo, bẻ gãy đôi đũa, tức giận đến mức mặt mày đỏ bừng.
Lục Dương ngơ ngác nhìn hắn:
"Ngươi sao vậy, đột phá xong không khống chế được lực đạo à?"
Trong mắt Mạnh Cảnh Chu, Lục Dương lúc này chẳng khác nào đang cố tình khoe khoang. Đã biết vậy rồi, hắn sao có thể để Lục Dương được như ý. "Không có gì, chỉ là thấy ngươi may mắn quá thôi".
"May mắn cũng không đến lượt ngươi."
"Ăn đi".
Gạt bỏ sự ngưỡng mộ dành cho Lục Dương sang một bên, Mạnh Cảnh Chu và Lục Dương vẫn là bằng hữu chí cốt.
"Nói đến cũng lạ, dạo này chúng ta ra ngoài đều không gặp chuyện gì nhỉ?"
Mạnh Cảnh Chu gắp một miếng tiết vịt, nói về những lần rảnh rỗi ra ngoài của hai người.
"Như lần chúng ta đi làm giám khảo, đi leo núi, đi biển..."
Lục Dương nhớ lại mấy lần ra ngoài đó, lần nào cũng gặp án mạng, nào là giết người trong mật thất, nào là không ai có chứng cứ ngoại phạm, hung thủ không để lại manh mối... Tuy hung thủ rất xảo quyệt, thủ đoạn cao siêu, khiến người ta khó lòng phòng bị, nhưng Lục Dương là ai? Hắn là túi thần kỳ của Bất Hủ tiên tử, hung thủ làm sao có thể chạy thoát trước mặt hắn. Lục Dương trực tiếp nhờ Đường Truyền, Đường Võ lúc tự sát tua ngược thời gian, đương nhiên sẽ tìm ra manh mối, hơn nữa còn có thể nhân tiện cứu người. Chỉ là việc này sẽ khiến Mạnh Cảnh Chu hoàn toàn không nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì.
"Ta đã nói chúng ta ra ngoài gặp chuyện chỉ là trùng hợp thôi mà, ngươi xem mấy lần rồi có sao đâu?"
Lục Dương gật đầu lia lịa, cảm thấy lão Mạnh nói đúng.
Lúc ăn lầu, Lục Dương nhúng thịt, rau, đậu hũ..., còn Mạnh Cảnh Chu thì nhúng huyết heo, tiết vịt, huyết bò..., hoàn toàn không có xung đột, cũng không tranh giành đồ ăn, không khí võ cùng hòa hợp.
Nhờ phúc của Lục Dương, sau khi ăn xong, Mạnh Cảnh Chu đã hồng hào trở lại.
Lúc xuống núi, Lục Dương vừa đi vừa suy nghĩ. "Chiêu lấy đồ ăn bằng cách xé rách không gian của lão Mạnh ngầu thật đấy.
Lục Dương vừa nghĩ vừa âm thầm ngưỡng mộ. Hắn cũng muốn được một lần vung tay áo, bày ra bàn tiệc thịnh soạn với đủ loại món ngon. "Tiểu Dương Tử, ngươi có thể dùng Chưởng Trung Hương Trấn để làm được mà."
Chưởng Trung Hương Trấn có hai cách sử dụng, một là biến thành bàn tay khống lô để chiến đấu, hai là tạo ra không gian trong lòng bàn tay để cất giữ đồ vật tạm thời.
Lục Dương lắc đầu, hắn luôn có yêu cầu rất cao đối với pháp thuật:
"Tiên tử, điểm mấu chốt của chiêu này là phải vung tay áo, tuy người ngoài nhìn vào không khác biệt lắm, nhưng ta tự thấy không được "ngầu" cho lắm".
"Ồ".
Bất Hủ tiên tử gật gù, tỏ vẻ hiểu nhưng không hiểu lắm.
Vừa nói chuyện, Lục Dương đã về đến Thiên Môn phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận