Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1256: Thương hội xui xẻo (2)

- Trước hết luyện đến đây thôi, các ngươi hiện tại vẫn còn ở giai đoạn nhập môn, không thể tùy tâm sở dục tự bạo, ở giữa tự bạo cùng tự bạo vẫn có một đoạn ngắn khoảng cách, nếu đụng phải đối thủ kinh nghiệm chiến đấu phong phú, vẫn sẽ bị bắt lấy sơ hở.
- Bất quá một mực bạo tạc cũng không phải biện pháp, hai người các ngươi đi ra nghỉ ngơi trước, chờ có thời gian từ từ luyện tập tự bạo.
Bất Hủ tiên tử nói, tu luyện quan tâm chú ý căng chặt có độ, mỗi ngày tự bạo liền sẽ nổ mình đến choáng váng.
- Vâng.
Sau khi rời đi tiểu thế giới của Thanh Phong kiếm, Bố Yếu Kiểm lưu lại quán đồ nướng, Lục Dương cùng Vân Mộng Mộng rời khỏi quán đồ nướng.
Lúc này đang vào chạng vạng tối, chính là thời điểm phố thương mại náo nhiệt nhất, Vân Mộng Mộng nghe được phố thương mại toả khắp mùi thơm của đồ ăn, hai mắt sáng lên.
Bởi vì Vân Mộng Mộng không có điểm cống hiến, Lục Dương chỉ đành bồi tiếp nàng dạo phố ăn uống giống như lúc ở Thục châu.
Lục Dương cùng Vân Mộng Mộng đi trên đường, tần suất quay đầu cực cao, chủ yếu là ai cũng chưa thấy qua Vân Mộng Mộng, thình lình xuất hiện người xa lạ rất dễ dàng gây nên chú ý.
- Hóa Thần còn không phải dễ dàng, vị này là?
Mạnh Cảnh Chu đâm đầu đi tới, vừa định chào hỏi Lục Dương, đã nhìn thấy bên cạnh Lục Dương có một mỹ nữ tuyệt thế đi theo, cười cười nói nói, một mặt cảm giác hạnh phúc.
Lục Dương cũng nhìn thấy Mạnh Cảnh Chu, thuận tay chào hỏi.
- U a, lão Mạnh ngươi trở về, cũng đã là Hóa Thần rồi?
Không phải, làm sao ta mỗi ngày bị lão tổ tông mang theo tu luyện, tiểu tử ngươi liền có thể cả ngày đi cùng mỹ nữ?.
Mạnh Cảnh Chu đắc ý cười nói:
- Lão Lục, ngươi ở đây. .
- Mạnh Cảnh Chu, sư đệ của ta.
Mạnh Cảnh Chu sửng sốt một chút, Vân Mộng Mộng? Thì ra tên Đại sư tỷ lấy để tuyên bố ra ngoài là dùng tên của người này.
- Sư huynh, vị này là?
- Vân Mộng Mộng, hảo tỷ muội của Đại sư tỷ.
Ba người đi liên hiệp hội quán bán hàng tìm một chỗ ngồi xuống, gọi mấy món ăn chiêu bài, Mạnh Cảnh Chu mời khách. Hay là nói Vân Mộng Mộng này chưa tới hai mươi tuổi?.
Mạnh Cảnh Chu cảm thấy mình mới rời khỏi hơn một năm, làm sao có loại cảm giác cảnh còn người mất?
Mạnh Cảnh Chu lại ngây ngẩn cả người, Vân Mộng Mộng hô cái gì, gọi ngươi sư huynh? Quan hệ giữa các ngươi là như thế nào?
- Nghe nói Kiếm Lâu sập, việc này có liên hệ với ngươi?
- Ngươi không biết thương hội Lạc Địa Kim Tiền lần này thảm bao nhiêu.
Mạnh Cảnh Chu cười nhạo một tiếng, không tin chuyện ma quỷ của Lục Dương, bên ngoài đều truyền Kiếm Lâu triển khai song tiên chiến, Lục Dương Vấn Kiếm đệ nhất, hai chuyện nhìn như không chút nào tương quan, nhưng Mạnh Cảnh Chu liếc mắt đã nhìn ra đây là chuyện trăm phần trăm có quan hệ cùng Lục Dương.
Lục Dương cảm thấy mình không thẹn với lương tâm.
- Không nên nói lung tung, ta đi Kiếm Lâu là tham gia Vấn Kiếm đại điển, Kiếm Lâu sập là Tiên Nhân đánh nhau đưa đến, có quan hệ gì với ta?
Mạnh Cảnh Chu có chút cười trên nỗi đau của người khác:
Sau khi vào chỗ, Mạnh Cảnh Chu hỏi.
- Thương hội?
Lục Dương không hiểu, chuyện này có quan hệ gì cùng thương hội?
- Không biết à, Quản lâu chủ học được cách mua bảo hiểm cho Kiếm Lâu, mua bảo hiểm toàn phần.
- Sau khi Kiếm Lâu sụp đổ, thương hội chỉ có thể thành thành thật thật bồi thường tiền, bồi cho đến thảm, nghe nói phân hội trưởng thương hội ở Thục châu cả ngày ăn không ngon ngủ không được, người đều gây đi trông thấy.
- Dựa theo quy định, Kiếm Lâu sụp đổ thuộc về nhân tố bên ngoài dẫn đến, sau khi thương hội bồi thường, sẽ tìm người gây án bắt đền. Ta cũng phải nhìn bọn hắn có dám đi tìm hay không.
Thương hội chán sống mới đi tìm Đậu Đậu Xám.
- Đúng rồi, xuất thủ ở Kiếm Lâu có phải vị Vân Mộng Mộng... Sư tỷ này hay không?
Mạnh Cảnh Chu có chút không biết xưng hô Vân Mộng Mộng như thế nào.
- Là nàng.
Mạnh Cảnh Chu giật mình:
- Cũng là nàng tự xưng Vân Chi, đánh nhau với Liễu Ninh Hiên?
- Khó trách hiện tại bên ngoài đều truyền Đại sư tỷ là đại năng Độ Kiếp kỳ, còn có người suy đoán là Bán Tiên. Một trận chiến này của Kiếm Lâu để lộ ra rất nhiều tin tức, bên ngoài truyền ra mấy phiên bản, truyền đến Mạnh Cảnh Chu bên này đã biến hình, quả nhiên trực tiếp hỏi kẻ đứng đầu gây sự mới có thể hiểu rõ Kiếm Lâu nơi đó đã xảy ra chuyện gì.
Đang lúc Lục Dương hỏi Mạnh Cảnh Chu bị Mạnh Quân Tử huấn luyện như thế nào, Mạnh Cảnh Chu lộ ra ánh mắt hoảng sợ, hiển nhiên không muốn nhớ lại đoạn thời gian bi thảm này.
Cùng Mạnh Cảnh Chu hàn huyên một hồi, Lục Dương dẫn theo Vân Mộng Mộng trở lại Thiên Môn phong.
- Trở về rồi?
Vân Chi ngồi bên trên ghế dựa hoàng đế, giống như một mực đang chờ hai người.
- Đại sư tỷ... Ngươi đang chờ chúng ta?
Lục Dương nghi ngờ hỏi.
Vân Chi cũng không trả lời, mà nói một chuyện khác:
- Quan Sơn Hải đã khai Võ Nghiêu như thế nào phong ấn mặt trời, cũng báo cho ta biện pháp phá giải phong ấn.
- Ta chuẩn bị đi mở ra một phong ấn bên trong đó, các ngươi có muốn đến xem?
Trải qua hơn một năm tra tấn, Quan Sơn Hải rốt cục chống đỡ không nổi, thổ lộ một chút tình báo quan trọng.
Hắn cảm thấy nếu mình nếu không nói ra tin tức mấu chốt, Vân Chi sẽ trực tiếp sưu hồn.
Lục Dương nghe vậy sáng mắt lên, đây chính là kỳ cảnh mấy chục vạn năm cũng không có cơ hội nhìn thấy, đương nhiên muốn đi nhìn một lần.
- Muốn đi!
- Ta nghe sư huynh.
Vân Mộng Mộng nói bổ sung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận