Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 163: Vấn Đạo Tông bọn ngươi hiếp người quá đáng !

Sau khi trở thành đại diện Tông Chủ, Vân Chi theo thông lệ đi viếng thăm Tứ Đại Tiên Môn, mang theo một món quà đặc biệt. Cô báo với mọi người rằng Bất Ngữ Đạo Nhân đã bế quan, hiện tại cô là người quản lý Vấn Đạo Tông.
Khi nghe tin này, Tứ Đại Tiên Môn khỏi nói vui mừng đến nhường nào, cuối cùng cũng không cần phải giao tiếp tên thần kinh nữa rồi.
Hơn nữa, Vân Chi trở thành đại diện Tông Chủ, có nghĩa là cô sẽ không tham gia các hoạt động của đệ tử.
Ngũ Đại Tiên Môn thỉnh thoảng sẽ tổ chức một số sự kiện dành cho đệ tử, để cho họ đi thám hiểm di tích động tiên, kể từ khi Vân Chi xuất hiện, các hoạt động này bèn không còn ý nghĩa gì nữa, khiến Tứ Đại Tiên Môn còn lại rất khó xử - thay vì tổ chức sự kiện, thà rằng trực tiếp trao giải cho Vân Chi, còn có thể tiết kiệm thời gian.
Nhìn thấy người trong mộng của mình, Thượng Quan Vũ, hai mắt Nhị Trưởng Lão trợn tròn.
Mặc dù Thượng Quan Vũ từng từ chối Nhị Trưởng Lão, nhưng ông vẫn không tài nào quên được Thượng Quan Vũ, cô gái xinh đẹp thuần khiết.
Thấy Nhị Trưởng Lão nhìn chằm chằm Thượng Quan Vũ, Khâu Tấn An bước tới, che chắn tầm nhìn của Nhị Trưởng Lão, sắc mặt tái mét: "Bao giờ bắt đầu tỉ thí?"
Đại Trưởng Lão nói: "Theo kế hoạch, trước hết chúng ta sẽ tổ chức lễ khai mạc, ăn uống, sau đó mới tỉ thí."
Thế mà lại khá có quy hoạch, Khâu Tấn An thầm nghĩ, không hổ là sự sắp xếp của Vân Chi, tốt hơn tên khốn Bất Ngữ Đạo Nhân kia nhiều.
Lần trước khi viếng Vấn Đạo Tông, Bất Ngữ Đạo Nhân vừa đến bèn khoác cổ ông ta, nói "Huynh đệ, đi thôi, ta dẫn ngươi đi giải khuây ở kỹ viện, ta mời khách".
Khâu Tấn An lập tức liền đẩy Bất Ngữ Đạo Nhân sang một bên.
Đây là chuyện có thể nói thẳng ra được à! Thượng Quan Vũ còn đang nhìn mình mà!
"Hửm? Tên tiểu tử am hiểu văn minh thượng cổ lúc nãy đâu rồi?"
Khâu Tấn An còn muốn thảo luận một số bí mật Thượng Cổ với Lục Dương, chẳng hạn như vị đại năng cuối cùng luyện thành Ngôn Xuất Pháp Tùy đã chết như thế nào, Ứng Thiên Tiên có phải sinh ra vào những ngày đẹp trời dị thường nên mới gọi là Ứng Thiên Tiên...
Đại Trưởng Lão giải thích: "Nó đi nấu cơm rồi."
"Ồ." Khâu Tấn An cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Trên sân diễn thuyết, các đệ tử Vấn Đạo Tông và Ngũ Hành tông đứng cạnh nhau, nhìn các vị cấp cao trên đài phát biểu.
Chẳng mấy chốc, họ đã ngủ gật.
Trên sân khấu, Đại Trưởng Lão đọc bản thảo do Lục Dương soạn sẵn: "Để thực thi chính sách Ngũ Đại Tiên Môn dắt tay cùng tiến, thúc đẩy giao lưu hữu nghị giữa Vấn Đạo Tông và Ngũ Hành Tông, khuyến khích toàn tông trải nghiệm tình nghĩa của Ngũ Đại Tiên Môn một cách sâu sắc, xây vững nền tảng, đôi bên cùng có lợi, tại đây, ta muốn nói năm điểm xoay quanh chủ đề của hoạt động giao lưu lần này."
"Thứ nhất, quán triệt chính sách Ngũ Đại Tiên Môn dắt tay cùng tiến là xu thế của lịch sử, cũng là nhu cầu thực tế. Với sự trỗi dậy của Đại Thế thời Thượng Cổ, các tu sĩ cổ đại lần lượt tái sinh, đối mặt những thách thức với tình hình nghiêm trọng cùng các rủi ro khó lường ở Đại Lục Trung Ương , Ngũ Đại Tiên Môn cần phải, cũng như bắt buộc phải đoàn kết một lòng..."
Lúc đó Khâu Tấn An đã choáng váng, dù có dự đoán bài diễn văn sẽ khác hẳn so với lần trước, nhưng không ngờ lại khác đến thế.
Lần trước Bất Ngữ Đạo Nhân chỉ nói hai câu: Chào mừng Ngũ Hành tông đến viếng, mọi người tự do hoạt động.
Đến lượt Khâu Tấn An phát biểu, ông ta thoáng hắng giọng, to giọng nói: "Trong tiết trời chan hòa ánh nắng, vạn vật sinh sôi này, Ngũ Hành tông rất vinh dự đến Vấn Đạo Tông, tiếp xúc với tư tưởng lý luận tiên tiến nhất giới tu tiên, khiến người ta cảm khái sâu sắc..."
Sau hai lượt phát biểu của lãnh đạo, tiếng vỗ tay rải rác vang lên dưới đài, theo lời Bát Trưởng Lão là giống như 'đái không hết'.
Trên sân khấu, hai bên lãnh đạo bắt tay nhau.
"Khâu Tông Chủ, hoạt động giao lưu lần này mong được chỉ giáo thêm."
"Đại Trưởng Lão quá lời rồi, vẫn mong Vấn Đạo Tông giơ cao đánh khẽ."
Đại Trưởng Lão và Khâu Tấn An mang nụ cười hòa nhã trên mặt, người ngoài hoàn toàn không thể nhìn ra họ lén dùng thần thức để giao tiếp.
"Khâu Tấn An, cút về Ngũ Hành Tông của ngươi đi, Vấn Đạo Tông không chào đón ngươi, ngươi xem bộ dạng giả tạo của mình kìa, ngươi đã quên mất Cửu Tử Vấn Đạo Tông chúng ta đã đánh ngươi như thế nào rồi à!"
"Chín người đánh một mình ta, Vấn Đạo Tông ngay cả mặt mũi cũng chả cần rồi, ngươi tưởng ta thèm tới Vấn Đạo Tông của các ngươi à, bất quá là nơi tụ tập của một lũ yêu ma quỷ quái, ngươi cứ chờ ta trừ yêu diệt ma, loan tin thắng lợi khắp giới tu tiên đi!"
Ngoài hiện thực, hai người đang nở một nụ cười chân thành.
"Khâu Tông Chủ, chúng ta đi ăn đi."
"Ha ha, từ sớm, ta đã nghe rằng nói thức ăn của Vấn Đạo Tông là không chê vào đâu được, hôm nay nhất định phải mở mang tầm mắt."
Đoàn người đi đến nhà ăn, dọc đường, Khâu Tấn An thấy có đệ tử dùng bán quẩy đóng đinh, đập vang lên tiếng 'loong coong', tia lửa bắn tung tóe.
Có đệ tử ném chiếc bánh chiên vừa nhào lên trời, nó lập tức phình to ra, che khuất bầu trời.
Có đệ tử nấu canh mây, chiếc nồi bạc thoáng chốc đen sì, dần dần tan chảy, canh mây trong quá trình đó đông đặc thành giọt chất lỏng màu xanh.
Theo nghĩa nào đó, quả thực là mở mang tầm mắt.
Vấn Đạo Tông chắc sẽ không cho mình ăn mấy thứ này đâu, đúng không?
Khâu Tấn An lo sốt vó, cảm thấy tội trạng của mình chưa nặng đến nỗi này.
Cuối cùng, đoàn người đến một quán ăn cực kỳ xa hoa, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi, bày ra trước mặt Khâu Tấn An là các món quyện đủ cả hương, sắc và vị.
"Xem ra mình đã trách nhầm Vấn Đạo Tông rồi." Khâu Tấn An thở phào nhẹ nhõm.
Bất Hủ Tiên Tử mặc tạp dề trắng, đội mũ cao, trông cũng khá chuyên nghiệp.
Cô giới thiệu từng món ăn: "Đậu hũ nhồi, nguyên liệu được chọn là thịt thăn của voi băng nguyên, lúc làm đậu hũ thì dùng sương mai ngưng đọng từ thảo dược trong Dược Viên, hai thứ được ta kết hợp bằng bí pháp Thượng Cổ, tạo ra hiệu quả đáng kinh ngạc."
Bất Hủ Tiên Tử muốn xem thử phản ứng của các thực khách: "Nếm thử xem?"
Khâu Tấn An nhấc nắp đậy trên đĩa lên, một luồng kim quang xộc thẳng lên trời, lóa mù cả mắt của Khâu Tấn An, bên tai của ông ta vọng đến nhạc tiên, miên man không dứt.
Khâu Tấn An quay đầu, thấy một nhóm người đang diễn tấu.
"Đang làm gì thế?"
"Diễn tấu, tạo bầu không khí." Bất Hủ Tiên Tử giải thích.
Khâu Tấn An không suy nghĩ nhiều, ông ta cầm đũa lên, gắp một miếng đậu hũ, vừa định đưa vào miệng, thì thấy chỗ đũa tiếp xúc với đậu hũ 'xì xèo' bốc khói, nhanh chóng tan chảy.
'Phạch' một tiếng, miếng đậu hũ rớt xuống đĩa.
Khâu Tấn An thoáng chớp mắt, còn tưởng mình bị ảo giác.
Bất Hủ Tiên Tử ở bên cạnh nhắc nhở: "Ông mau ăn đi, kẻo một lát đĩa và bàn sẽ bị đậu hũ nhồi đốt thủng mất."
Khâu Tấn An nén cơn thôi thúc muốn lật bàn của mình lại, nếm thử món khác.
Ông ta mở nắp một bát trà, trong bát là canh cá màu trắng sữa, hai lá thảo mộc trôi nổi trên mặt canh, tôn thêm vẻ tươi ngon của canh cá.
Bất Hủ Tiên Tử giới thiệu: "Trong Thái Hồ của tông môn có một loài cá, gọi là cá Bích Thủy, là giống nồi Thượng Cổ, loài cá này sau khi rời khỏi hồ nước, thì phải chế biến ngay lập tức, quá ba canh giờ thì sẽ thối rữa. Hôm nay lúc bình minh, ta vớt nó lên từ Thái Hồ, trải qua sự dày công chế biến của ta, giữ trọn vẹn độ tươi ngon của thịt cá, ông nếm thử xem."
Tiếp đó Khâu Tấn An bèn nhìn thấy một con cá nhỏ màu xanh bơi lội trong canh cá, thậm chí còn nhảy vọt ra ngoài rồi lại nhảy vào trong canh, khơi lên gợn sóng trong canh cá, có giọt canh cá còn bắn vào mặt Khâu Tấn An.
"Phải chăng thịt cá của ngươi có chút sinh động?"
Khâu Tấn An lại lần nữa nén xuống nỗi thôi thúc muốn lật bàn của mình.
Bất Hủ Tiên Tử nói: "Con cá mà ông nhìn thấy không phải vật sống, đó là Ngư Linh mà ta dùng kỷ nghệ thời Thượng Cổ để gia công từ việc lấy bộ xương của cá Bích Thủy làm nền tảng, ngươi dùng muỗng chọc nhẹ, thì nó sẽ tự động tan ra."
Khâu Tấn An cẩn thận từng li từng tí dùng muỗng chọc nhẹ, con cá màu xanh quả nhiên tan ra, hòa vào canh cá, nâng độ tươi ngon của canh cá màu trắng lên một tầm cao mới.
Thì ra là mình đã trách nhầm hắn rồi, Khâu Tấn An nghĩ thế.
Ông ta húp nhẹ một ngụm, sau đó 'phọt' một tiếng phụt ra ngoài: "Mặn thế này, ngươi đã cho bao nhiêu muối vậy?!"
Bất Hủ Tiên Tử nghiêm túc mà suy nghĩ một lúc: "Hai mươi giây."
Khâu Tấn An đập bàn đứng bật dậy, gầm lên: "Vấn Đạo Tông bọn ngươi hiếp người quá đáng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận