Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 106: Khải hoàn trở về

“Đệ đã sử dụng sức mạnh của ta bằng cách nào?” Vân Chi nhìn Lục Dương, có chút khó hiểu, nghe trải nghiệm của Lục Dương, hắn cũng không đủ tư cách để tiếp xúc với pháp thuật cao siêu khó học như thuật Thần Giáng.
“Ặc... đệ chẳng qua là tình cờ có được một bộ Tượng Hình Quyền.”
“Khi luyện quyền, đệ đã nghĩ, Tượng Hình Quyền là một loại quyền pháp mô phỏng đối phương và có được được ưu thế của đối phương, vậy tại sao đệ phải câu nệ vào việc phỏng theo động vật? Con người cũng là đối tượng có thể mô phỏng.”
“Trong những người mà đệ biết, chỉ có đại sư tỷ là mạnh nhất, nên đệ đã mô phỏng sư tỷ, có được sức mạnh của sư tỷ.”
Vân Chi im lặng.
Cô từ nhỏ đã thông thạo pháp thuật, xứng danh là kỳ tài pháp thuật, bất kỳ pháp thuật nào cô chỉ cần nhìn một lần là có thể học được, còn có thể sửa lại khuyết điểm, khiến nó trở nên hoàn hảo hơn, cô còn suy diễn ra rất nhiều pháp thuật đã thất truyền từ lâu, chẳng hạn như thuật Thần Giáng.
Nhưng cô thực sự chưa từng thấy trường hợp giống như Lục Dương.
“Ngay cả khi ta chia cho đệ một tí sức mạnh, cũng không phải là điều mà hiện tại đệ có thể chịu đựng được, đệ chớ tùy tiện sử dụng loại quyền pháp này.”
Lục Dương nghe ra ý của đại sư tỷ: Gặp khó khăn thì tự mình giải quyết, không có việc gì thì đừng gọi ta.
“Còn cô, rời khỏi cơ thể của Lục Dương.”
Bất Hủ Tiên Tử hiếm thấy mà thể hiện thái độ kiên định, lắc đầu từ chối: “Ta không thể rời xa hắn.”
“Hửm?” Giọng Vân Chi cao lên vài phần, Bất Hủ Tiên Tử thấy tình thế không ổn, vội vàng giải thích thêm.
“Ta vừa mới hồi sinh, Hồn Tiên yếu ớt, cần có một cơ thể để trú nhờ, Lục Dương gọi ra tên ta, làm ta sống lại, điều này dẫn đến việc hắn và ta sản sinh ra một phần nhân quả đặc biệt, phần nhân quả này buộc ta phải trú nhờ trong cơ thể của hắn, chờ đến khi nhân quả đặc biệt này biến mất, Hồn Tiên của ta lớn mạnh hơn, mới có thể rời khỏi thế giới tinh thần của hắn.”
Lục Dương tựa như suy ngẫm gì đó: “Giống như mang thai mười tháng à?”
Bất Hủ Tiên Tử giận dữ nói: “Có thể đưa ra ví dụ thỏa đáng hơn không!”
Lục Dương nhún vai, trí tưởng tượng của hắn nghèo nàn, không thể nghĩ ra ví dụ tốt hơn.
“Ta cũng có thể đánh vỡ Hồn Tiên của cô, sau đó sẽ do ta hồi sinh cô lần nữa.” Ánh mắt của Vân Chi dừng trên người Bất Hủ Tiên Tử, Bất Hủ Tiên Tử cảm thấy có áp lực to lớn đè lên người mình.
“Không được đâu, cô nương biết tên ta từ đâu, biết từ Lục Dương, về bản chất vẫn là Lục Dương đã hồi sinh ta, cách của cô nương không dùng được.”
Vân Chi trầm mặc một lúc, sau đó một tay kết ấn, tạo ra một dấu ấn màu vàng, đóng dấu vào không gian tinh thần của Lục Dương, dấu ấn mờ đi rồi biến mất.
“Đây là...”
“Đây là dấu ấn thần hồn mà ta để lại, một khi cô có bất kỳ hành động nào bất lợi đối với hắn, dấu ấn này sẽ được kích hoạt, đánh nát Hồn Tiên của cô, đến lúc đó thì cô cứ mong chờ ba mươi vạn năm sau lại có tên ngốc nào đó đọc đúng tên của cô đi.” Có thể thấy hàm ý cảnh cáo của Vân Chi một cách rõ ràng.
Bất Hủ Tiên Tử chợt thấy lạnh sống lưng.
“Thực ra cô nương cũng không cần phải cảnh giác ta như vậy, sau khi Hồn Tiên của ta hồi phục, thì có thể trực tiếp tái tạo Tiên Thể, không cần phải đoạt xá, hơn nữa ta cần ngủ một giấc để phục hồi sức mạnh, không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.”
Nói rồi, Bất Hủ Tiên Tử ngáp một cái.
“Tiên nhân cũng thấy buồn ngủ?” Lục Dương ngạc nhiên.
Bất Hủ Tiên Tử ngáp dài ngáp ngắn: “Còn chẳng phải do vừa rồi đánh nhau, tiêu hao hết phần lớn sức mạnh của ta sao...”
Trong lúc nói chuyện, mí mắt trên và dưới của Bất Hủ Tiên Tử như thể đang vật lộn, ngã đầu xuống liền ngủ: “Chúc ngủ ngon, ngày tận thế chưa đến thì đừng kêu thức ta.”
Vân Chi xác nhận Bất Hủ Tiên Tử thực sự đã ngủ, liền rời khỏi không gian tinh thần, xuất hiện dưới hình dạng thần hồn.
“Đại sư tỷ đã vất vả rồi!” Mạnh Cảnh Chu chào hỏi bằng phương thức lễ phép chưa từng có.
“Chào đại sư tỷ.” Man Cốt vẫn thành thật như xưa, mặc dù y chưa từng làm việc xấu, nhưng không biết tại sao, gặp đại sư tỷ thì thấy sợ.
“Chuyện Bất Hủ Tiên Tử sống lại, đừng nói với bất kỳ ai.”
“Vâng!” Cả hai đồng thanh hô lên.
Con ngựa già cũng kêu lên một tiếng.
“Ngoài ra, đừng ham chơi trên đường, tranh thủ thời gian trở về Vấn Đạo Tông!” Vân Chi bỏ lại câu nói này, thần hồn hóa thành một tia sáng lung linh, trở về Vấn Đạo Tông tiếp tục cuộc họp.
Ba người từ bỏ ý định chơi bời, ngồi lên xe ngựa vội vã lên đường.
“Ơ? Sao lại nhanh thế?” Mạnh Cảnh Chu có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài qua cửa sổ của chiếc xe ngựa, hắn ta thấy cảnh vật bên ngoài thay đổi một cách chóng mặt, tốc độ nhanh hơn mười lần so với trước!
Con ngựa già thay đổi hoàn toàn điệu bộ chậm rãi trước đây, bốn móng ngựa đạp nhanh như bay, sử dụng pháp thuật không gian, di chuyển trong không gian, tốc độ nhanh như gió, chặng đường vốn phải mất vài ngày, nay chỉ mất nửa ngày đã đến Vấn Đạo Tông.
Con ngựa già biết, câu cuối cùng ‘Tranh thủ thời gian trở về Vấn Đạo Tông’ của Vân Chi không phải nói với ba người họ, mà là nói với chính mình.
“Haha, Vấn Đạo Tông, ta lại trở về rồi!” Mạnh Cảnh Chu dang rộng cả hai cánh tay cười ha hả, mang chút cảm giác như áo gấm về làng.
Ba người họ nhẫn nhục chịu khổ, làm trâu làm ngựa trong Ma Giáo, vất vả giả làm kẻ xấu vì điều gì, còn chẳng phải là để có được điểm cống hiến, khoe bản thân giỏi giang hay sao!
Vì thế, việc đầu tiên mà ba người họ làm khi trở về tông môn là đến Đại Điện Nhiệm Vụ đổi điểm cống hiến.
Họ ngẩng đầu ưỡn ngực, chẳng thèm nhìn ai, nghênh ngang mà đi vào Đại Điện Nhiệm Vụ, giống như ba con cua lớn vừa bò lên bờ.
Trong Đại Điện Nhiệm Vụ, các nhiệm vụ thu thập từ khắp nơi được dán đầy tường, các sư huynh, sư tỷ đều đang tìm kiếm nhiệm vụ phù hợp.
Lục Dương chú ý thấy nhiệm vụ tìm Mãnh Hổ Song Cánh giai đoạn Nguyên Anh vẫn còn treo trên tường, xem ra đạo trưởng Lý Hồng của Sơn Hải Quan vẫn chưa tìm thấy sủng vật yêu quý của mình.
Nhiệm vụ nghi là phát hiện động tiên tại núi Côn Ngô đã được gỡ xuống, hẳn là đã khám phá xong rồi.
Cũng có nhiệm vụ mới, chẳng hạn như phát hiện dấu vết của một tu sĩ Ma Đạo giai đoạn Nguyên Anh ở đâu đó, cần cử người tiêu diệt, phát hiện di tích Thượng Cổ ở nơi nào đó, đang tổ chức đội thám hiểm, hai vị đại năng cãi nhau ly hôn, hy vọng cử người đến hòa giải, vân vân…
Vị sư huynh túc trực ở tiền sảnh thấy ba người họ đi với điệu bộ thú vị, mở lời trêu chọc: “Ba vị sư đệ vừa cứu rỗi thế giới à?”
Lục Dương khiêm tốn đáp: “Gần như vậy, bọn đệ đã hoàn thành một nhiệm vụ cơ mật, cần báo cáo cho đại trưởng lão.”
Vị sư huynh ở tiền sảnh lập tức lộ vẻ nghiêm túc, hoàn thành nhiệm vụ cơ mật là việc hệ trọng, không phải là chuyện mà y có thể xử lý, không ai dám đùa cợt về vấn đề này: “Đại trưởng lão đang họp ở Đại Điện Nghị Sự. Đái sư huynh thay mặt ông ấy chủ trì Đại Điện Nhiệm Vụ, ba người các đệ báo cáo cho huynh ấy được không?”
Cuộc họp ở Đại Điện Nghị Sự đã diễn ra hơn nửa ngày, đến giờ vẫn chưa kết thúc.
Đại Điện nhiệm vụ nằm ở đỉnh Thưởng Phạt, là nơi do đại trưởng lão trấn giữ, khi đại trưởng lão không có mặt, thì sẽ do Đái Bất Phàm phụ trách những công việc tại đỉnh Thưởng Phạt.
“Phiền sư huynh đi thông báo một tiếng.”
Đái Bất Phàm nghe sư đệ chuyển lời, có chút thắc mắc, y nhớ là mình có sắp xếp nhiệm vụ cơ mật nào cho nhóm người Lục Dương đâu. Chẳng lẽ là do sư phụ sắp xếp? Cũng không đúng, những việc mà sư phụ sắp xếp đều sẽ nói cho mình biết.
Y dằn xuống sự nghi hoặc trong lòng, nói: “Cho họ vào.”
“Vâng.”
Ba người họ được mời vào khu vực trung tâm của Đại Điện Nhiệm Vụ, Đái Bất Phàm đang nằm trên ghế đọc hồ sơ vụ án, đây là thông tin tổng hợp từ khắp nơi, trong đó có những nơi có khả năng là địa điểm để làm nhiệm vụ.
Đái Bất Phàm đặt hồ sơ vụ án xuống, cầm tách trà lên, trong tách đang ngâm trà Ngộ Đạo vừa được hái: “Nói đi, mấy người các đệ đã làm những gì?”
Man Cốt thể hiện trình độ văn hóa của mình, nói một cách đầy súc tích: “Bọn đệ đã đầu quân cho Ma Giáo.”
“Phụt !”
Mạnh Cảnh Chu thoáng trừng mắt về phía Man Cốt, giải thích với Đái Bất Phàm: “Huynh đừng nghe Man Cốt nói linh tinh, bọn đệ chỉ là gia nhập Ma Giáo thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận