Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1447: Tự bạo (1)

Những thanh kiếm bình thường kia sau khi được tiên đạo kiếm khí tôi luyện, phẩm chất đều được nâng cao một bậc, thậm chí là mấy bậc! Nhìn đến đâu cũng thấy kiếm, trên trời dưới đất, dày đặc không chỗ nào không có.
Cảnh tượng này không thể dùng kiếm đạo lĩnh vực để hình dung nữa, mà phải gọi là kiếm đạo thiên địa mới đúng!
Bị vây trong thế giới kiếm đạo, Tư Thần Thần Quân còn có thể chạy đi đâu?
Kiếm ảnh bay tán loạn, không cách nào né tránh, hắn định dùng Khai Thiên Phủ để đỡ, nhưng đỡ được một kiếm, làm sao đỡ nổi vạn kiếm?
Mỗi một thanh kiếm bay qua đều cắt đi một mảng thịt trên người Tư Thần Thần Quân. Tuy thân là Độ Kiếp kỳ, có thể tái tạo lại phần thịt bị mất đi. Nhưng năng lực này lại khiến hắn rơi vào đau khổ vô tận.
Dưới tác dụng của thời gian chậm lại, cảm nhận về nỗi đau của hắn tăng lên gấp bội, tiếng kêu thảm thiết vang vọng không ngừng.
Tư Thần Thần Quân định hạ độc giết chết dân thường để phân tán sự chú ý của Minh Ngữ đại sư, đổi với loại người này, Lục Dương tuyệt đối không nương tay.
Tâm Định ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, đây chính là thực lực thật sự của Đậu Hũ Thiên Tôn sao? Thật đáng sợ.
Diệp Tử Kim lẫn trong đám đông, há to miệng, không thể tin nổi.
Người khác không nhận ra Thanh Phong kiêm, nhưng hắn thì có.
"Chẳng trách Đại sư tỷ không lo lắng cho tiểu sư đệ."
Bất Hủ tiên tử đang ở trong không gian tinh thần, đi theo Lục Dương ra ngoài, tiểu thế giới Thanh Phong kiếm chỉ còn lại ba người Thanh Yên Tôn giả.
Ba người run rẩy, tim đập chân run, bọn họ hình như đã biết được bí mật động trời, liệu có bị diệt khẩu không?
"Quỳ xuống."
Tuy Lục Dương không nói lớn, nhưng giọng nói lại truyền khắp thành Tây Thiên.
Hai chữ "quỳ xuống" như ngôn xuất pháp tùy, Tư Thần Thần Quân cảm thầy một luồng lực lượng vô hình đè xuồng, cơ thể không thể điều khiển nổi, "bịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất.
"Tha mạng, tha cho ta một mạng, nếu không Chúa thượng và Tư Mệnh đại nhân sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!"
Tư Thần Thần Quân sợ đến mức nói năng lộn cộn, không biết là đang cầu xin hay đang uy hiếp nữa.
Hắn sống an nhàn sung sướng quen rồi, được Tư Mệnh chọn làm Thần Quân chưởng quản thời gian, nắm giữ hình thức ban đầu của Tuế Nguyệt đạo quả, càng thêm thuận buồm xuôi gió, ở Đại Càn vương triều muốn gì được nấy, đi đến đâu cũng được người ta kính ngưỡng, nào từng gặp phải chuyện như vậy.
Tư Thần Thần Quân quỳ rạp trên đất, Khai Thiên Phủ rơi sang một bên, Lục Dương từng bước đi tới, đạo vận kinh người, như thể thiên địa đang run rẩy theo từng bước chân của hắn.
Lục Dương nhặt Khai Thiên Phủ lên, trong mắt là hàn ý muôn đời không đổi.
"Lần này ta vì nhân quả mà ra tay, ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi sống sao?"
Toàn trường tĩnh lặng, không ai ngờ kẻ nắm giữ hình thức ban đầu của đạo quả Thời Gian như Tư Thần Thần Quân lại bị vị Tiên Nhân bí ẩn kia đánh bại dễ dàng như gió thu quét lá rụng.
Kẻ vốn được xem là vô địch như Tư Thần Thần Quân lại không có lấy một cơ hội phản kháng, hình ảnh hiện tại thật khác xa so với lúc trước.
Lục Dương tay trái cầm Thanh Phong Kiếm, tay phải nắm Khai Thiên Phủ, hai thanh tiên binh sát phạt trong tay tỏa ra sát khí ngút trời.
Hắn nhất định phải mang Tư Thần Thần Quân trở về, nhưng mang người sống về thì quá phiền phức, chỉ băng trực tiếp chém chết, ném xác vào tiểu thế giới trong Thanh Phong Kiếm, giam cầm linh hồn trong không gian tinh thần cho tiện.
Ngay khi Lục Dương chuẩn bị ra tay, một đạo thần phù mỹ lệ hiện lên từ mi tâm Tư Thần Thần Quân. Thần phù biến hóa, hóa thành một vị đế vương uy nghiêm ngự trị thiên hạ. "Làm việc chừa đường lui, hà tất phải dồn người vào chỗ chết?"
"Nể mặt ta, tha cho Tư Thần một mạng. Những gì hắn làm sai, ta thay mặt hắn tạ tội."
"Trung Thiên Đế Quân?"
Lục Dương nheo mắt, xem ra Trung Thiên Đế Quân đã để lại hậu chiêu trên người Tư Thần Thần Quân. Một khi gặp nguy hiểm, hương hỏa phân thân của Trung Thiên Đế Quân sẽ xuất hiện. "Hắn chính là Trung Thiên Đế Quân trong truyền thuyết sao?"
Bên ngoài Tây Thiên thành, mọi người xôn xao bàn tán, không ngờ đến cả Trung Thiên Đế Quân cũng ra tay. "Chỉ là một đạo phân thân mà thôi, cũng có tư cách thay mặt hắn tạ tội sao?"
Thấy Lục Dương không nể mặt mình, Trung Thiên Đề Quân cũng không khách sáo, thái độ trở nên cường ngạnh.
"Đạo hữu vừa rồi ra tay với người năm giữ nhân quả, hắn là cũng có dính líu đến nhân quả. Nếu hành động thiểu suy nghĩ, e rằng sẽ khiến nhân quả phản phệ. Chẳng lẽ đạo hữu tự tin có thể chiến thắng phân thân của ta?"
Ánh mắt Lục Dương lạnh lẽo, nhìn Trung Thiên Đề Quân như nhìn một cô thi thể:
"Ta tung hoành thiên hạ vạn năm nay, chưa từng có kẻ nào dám uy hiếp ta."
"Vậy thì đánh!"
"Đánh thì đánh!"
Phân thân Trung Thiên Đế Quân hòa vào cơ thể Tư Thần Thần Quân, thôn phệ hình thức ban đầu của đạo quả Thời Gian. Phân thân đề quân bông chốc phóng lên cao, bay về phía không trung.
"Thôn Thiên Địa."
Trong chớp mắt, đất trời biến sắc. Linh lực trên không trung Tây Thiên thành bị thôn phệ gần như không còn, nhưng đó mới chỉ là bắt đầu. Chiêu thức này có thể thôn phệ tất cả, ngay cả Tây Thiên thành phía dưới cũng muốn thôn phệ theo.
"Để rồi xem ngươi có thể nuốt trôi hay không, Chưởng Trung Phật Quốc!"
Một đôi bàn tay khổng lồ nắm giữ nhật nguyệt tinh thần xuất hiện, ẩn chứa Không Gian Chi Đạo vô thượng, một tay ở trên trời, một tay dưới đất, nhốt chặt phân thân đế quân giữa không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận