Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 69: Phương thức sai lầm để vượt ải

Quân đội của nước Tấn đã thất bại quá nhiều lần, thậm chí ngay cả dạng người như Mạnh Cảnh Chu cũng trầm luân, cảm thấy không thể chiến thắng.
"Mình thật sự có thể giành được thắng lợi sao?" Mạnh Cảnh Chu đứng trước cửa hang tự hỏi lòng, cảm thấy đáp án của câu hỏi này đắng cay đến mức khó thốt nên lời.
"Hửm, một con nhện?" Mạnh Cảnh Chu chú ý đến con nhện đang giăng mạng.
Con nhện thất bại lần này đến lần khác, lại thử lại hết lần này đến lần khác, khiến hắn ta cảm rất chấn động.
"Con nhện vẫn liên tục chiến đấu sau thất bại dồn dập, không lẽ mình còn kém hơn con nhện sao?"
Mạnh Cảnh Chu nhận được sự khích lệ mạnh mẽ, chấn chỉnh cờ trống, muốn tái chiến lần nữa với nước Lương!
"Quân đội của nước Lương mạnh hơn chúng ta, nhưng cách biệt chưa đến mức như vực sâu, hơn nữa há có thể chỉ vì vài lần thất bại mà bỏ cuộc? Nếu mình bỏ cuộc, thì nước Tấn ở sau lưng phải làm sao?"
"Tin rằng lần này chỉ cần dùng mưu sách thích đáng, bèn có thể giành được thắng lợi!" Mạnh Cảnh Chu siết chặt nắm tay, trong lòng đã định sẵn kế hoạch.
Sau vài lần thất bại, hắn ta đã quen với đường đi nước bước của tướng quân nước Lương. Tướng quân nước Lương thắng lợi nhiều lần, tâm thế tất nhiên kiêu căng. Hắn ta có thể lợi dụng tâm thế này, trước tiên giả vờ thất bại, trốn chạy thục mạng, rồi dụ quân đội của nước Lương vào hẻm núi, sau đó bao vây ngược lại bọn chúng.
Lần này nhất định có thể đánh một trận xuất kì bất ý, không phụ lòng kỳ vọng của phụ lão Tấn Quốc!
"Đa tạ đã chỉ bảo." Mạnh Cảnh Chu chấp tay nói lời cảm tạ với con nhện, nếu không có sự gợi mở từ con nhện, hắn ta chắc chắn sẽ không gượng dậy nổi, nếu vậy thì thật sự là không còn hi vọng chiến thắng rồi.
Trong hang động có rất nhiều côn trùng, để bày tỏ sự biết ơn, Mạnh Cảnh Chu bắt được một con côn trùng rồi đưa đến kế bên con nhện.
Con nhện dường như không thể hiểu được hành động của Mạnh Cảnh Chu, xem hắn ta là kẻ địch, cắn hắn ta một phát.
"Đây là một con nhện độc..."
Đầu của Mạnh Cảnh Chu thoáng choáng váng rồi ngất lịm đi.
Không biết đã trôi qua bao lâu, có thể là vài phút, cũng có thể là mười mấy phút, tóm lại là thời gian không dài, Mạnh Cảnh Chu tỉnh dậy, cảm thấy cơ thể tràn đầy sức mạnh.
"Mình đây là bị làm sao rồi?"
Mạnh Cảnh Chu cảm thấy có một sự thay đổi nào đó trong cơ thể mình, thị lực, thính lực và khả năng cảm nhận đều đang trở nên mạnh mẽ hơn, cơ thể linh hoạt hơn bao giờ hết, giống như thoát thai hoán cốt.
Tay phải của hắn ta bất giác cử động, uốn cong ngón giữa và ngón áp út, một sợi tơ màu trắng liền phun ra từ cổ tay.
"Cái quái gì vậy?"
Sợi tơ màu trắng dính vào bức tường, Mạnh Cảnh Chu ra sức kéo một lúc, phát hiện nó dẻo dai dị thường.
"Sao lại giống như tơ nhện?"
Hai tay của Mạnh Cảnh Chu đặt lên bức tường, hắn ta ngạc nhiên mà phát hiện rằng tay của mình có thể dính vào bức tường, vượt nóc băng tường không thành vấn đề.
"Mình nhớ là sau khi bị con nhện cắn... đúng rồi, con nhện đâu rồi?" Khi Mạnh Cảnh Chu tìm thấy con nhện, nó đã bị bọ ngựa giết chết rồi.
Mạnh Cảnh Chu đạp chết con bọ ngựa, báo thù rửa hận cho con nhện.
Hắn ta kế thừa di nguyện của con nhện, chỉnh đốn lại quân đội, tái chiến với quân đội nước Lương.
Ngay vào buổi tối cách trận quyết chiến một ngày, hắn ta mặc trang phục dạ hành, dựa vào sức mạnh mới nhận được, một mình tiến hành chiến lược ‘chặt đầu’, trực tiếp chém giết tướng quân của nước Lương.
Tướng quân nước Lương lúc đó cũng trợn tròn mắt, chúng ta cùng là tướng quân, không phải là động binh đao trên chiến trường hay sao, sau cùng mới quyết một trận tử chiến hay gì đó, còn ngươi lại nhảy thẳng đến bước cuối cùng, tướng quân giết tướng quân?
Bên người tướng quân nước Lương có tu sĩ bảo vệ, nhưng họ không linh hoạt bằng Mạnh Cảnh Chu, Mạnh Cảnh Chu thành công giết chết tướng quân nước Lương.
Tướng quân nước Lương là một thiên tài quân sự hiếm gặp, sau khi y chết, rắn mất đầu, quân vô tướng, quân đội nước Lương không có người có thể làm chủ đại cuộc, Mạnh Cảnh Chu dẫn đầu quân đội nước Tấn đánh tan quân đội nước Lương.
Mạnh Cảnh Chu vượt ải.
Tổng bộ của Bất Hủ Giáo, Giáo Chủ và Phó Giáo Chủ xem xong phương thức vượt ải của Mạnh Cảnh Chu, trầm mặc trong hồi lâu.
Thật sự xuất hiện phương thức thứ hai để vượt ải.
Giáo chủ khẽ xoa trán: "Con nhện này là chuyện như thế nào? Tại sao cắn một cái lại khiến người ta có được năng lực của con nhện?"
"Không lẽ ta cắn con nhện một cái, con nhện còn có thể hoá hình hay sao?"
Phó Giáo Chủ cũng ngơ ngác, lão ta trầm tư hồi lâu, như là nghĩ ra điều gì đó, từ chiếc nhẫn trữ vật của mình, lấy ra một quyển điển tịch, lão ta chỉ vào một đoạn văn rồi nói: "Tìm thấy rồi, Giáo Chủ người xem trong điển tịch có ghi chép, nói rằng trên Đại Lục Trung Ương từng có một loại nhện đặc biệt, sức mạnh của bản thân nó tương tự như nhện thông thường, chưa bao giờ cắn người, nhưng phàm là người bị cắn bởi nó, cơ thể đều sẽ xảy ra biến dị."
"Loại nhện này đã tuyệt chủng từ hàng vạn năm trước."
Phó Giáo Chủ nói có sách mách có chứng mà phân tích: "Cuộc chiến giữa nước Tấn và nước Lương đã xảy ra cách đây mười vạn năm, chúng ta lại tái hiện một cách hoàn hảo cảnh tượng lúc đó, vì vậy theo lý thuyết mà nói, loại nhện đặc biệt này xuất hiện trong hang động cũng là có khả năng."
Giáo Chủ gật đầu: "Xem ra người tên Mạnh Cảnh Chu này, không chỉ có nghị lực, đầu óc linh hoạt mà vận khí cũng tốt."
Cách nói về vận khí huyền ảo mơ hồ, e rằng chỉ có Thuật Vọng Khí trong truyền thuyết mới có thể thực sự đánh giá được vận khí là như thế nào.
Tuy nhiên, nó cũng có thể ít nhiều thể hiện ra từ những phương diện khác, ví dụ như Mạnh Cảnh Chu hiện tại, trong khi nhiều người khác đang vượt qua ải này, chỉ có hắn ta bị cắn bởi con nhện, hơn nữa dị biến, cho thấy vận khí của hắn ta khác với người thường.
Người có vận khí cực tốt, cả đường tu luyện bằng phẳng, thành tựu trong tương lai cực cao.
"Tiếp tục quan sát những người khác, ta không tin là còn có phương thức vượt ải thứ ba."
Lục Dương nhìn con nhện không ngừng dệt mạng nhưng lại thất bại, chìm vào trầm tư.
"Con nhện giăng mạng có thể bắt mồi, vậy tại sao việc ôm cây đợi thỏ lại thất bại? Không phải cả hai đều ở yên tại chỗ chờ con mồi dâng tới tận cửa hay sao? Có gì khác biệt ở đây?"
"Là bởi vì côn trùng không có đầu óc, chỉ có thể khờ khạo mà đâm đầu vào mạng, trong khi con thỏ khôn ngoan hơn, biết tránh qua cây cối?"
"Nếu nói côn trùng không có đầu óc, thì có nghĩa là con nhện cũng không có đầu óc. Vậy việc con nhện không ngừng trải qua thất bại, lại không ngừng dệt mạng, là biểu hiện của ý chí, hay là sự kiên trì của kẻ khờ?"
"Ngay cả con thỏ cũng biết không đâm đầu vào cây, tại sao vẫn có người không đụng tường nam không quay đầu?".
- Giải thích, tường nam, tường xây làm bình phong ở cổng, dùng để chắn tầm nhìn của người ngoài cũng như những công dụng trong mặt tâm linh, do tường nam xây ở cổng nên muốn ra vào nhà đều phải quẹo phải hoặc trái nếu không sẽ đụng phải tường nam, câu trên có thể hiểu là để phiếm chỉ những người cố chấp. Hết giải thích.
Lục Dương thả trôi tư duy, nghĩ đến rất xa.
Hắn sau khi trải qua thất bại cũng không nản lòng, chỉ là ở trong hang núi trú mưa, nhân tiện nghĩ cách phá địch.
Lúc này khi nhìn thấy con nhện giăng mạng, hắn nghĩ đến nhiều vấn đề trông có vẻ sâu sắc nhưng thực ra chẳng có tác dụng gì.
Đột nhiên, một con bọ ngựa xuất hiện, tấn công con nhện nhân lúc nó không phòng bị. Con nhện tận dụng lợi thế của mạng nhện, dốc sức phản kháng, động tác của con bọ ngựa linh hoạt và mãnh liệt. Sau vài hiệp đấu, bọ ngựa giết chết con nhện.
Lục Dương chứng kiến quá trình này, tựa như suy nghĩ điều gì đó, hắn đứng dậy, hồi tưởng các động tác của con bọ ngựa.
Về mặt thủ pháp hắn học theo cách mà bọ ngựa khéo léo vận dụng hai chi trước linh hoạt và biến hoá đa dạng, về mặt bộ pháp thì học theo những bước nhảy đột ngột trước sau, trái phải, tránh, triển, nhảy, động của nó.
"Tưởng tượng bản thân mình là một con bọ ngựa..."
Lục Dương tự nói lẩm nhẩm, hắn cảm thấy mình hình như đã từng học một thứ gì đó tương tự, rất có thiên phú trong lĩnh vực này.
Lục Dương như thể là một con bọ ngựa hình người, cương nhu tương trợ lẫn nhau, dũng mãnh, thần tốc, bất kỳ đối thủ nào cũng sẽ đổ gục dưới quyền pháp của hắn.
Tướng quân nước Tấn trong lịch sử là Luyện Khí Trung Kỳ, Lục Dương kế thừa tu vi của tướng quân nước Tấn, cũng là Luyện Khí Trung Kỳ.
Luyện đến sau cùng, hắn trực tiếp thay đổi hình thể, trở thành một con bọ ngựa khổng lồ, cẳng tay trước đánh ra nhanh như chớp, đánh sập hang động với một đường quyền.
Lục Dương cảm thán: "thì ra đây chính là Đường Lang Quyền thường được truyền miệng trong giới võ lâm sao, uy lực lớn thật, chỉ là người bình thường không thể học được."
Lục Dương tinh giản Đường Lang Quyền, đơn giản dễ học, phổ cập rộng rãi trong quân đội, năng lực chiến đấu của quân đội nước Tấn trực tiếp vượt qua nước Lương, không cần mưu kế gì cả, một mạch san bằng đối phương.
Lục Dương vượt ải.
"Ai mà lại vượt ải như vậy!" Phó giáo chủ nói với vẻ tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận