Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 722: Tiểu sư đệ ngươi giảng chính là dã sử? (2)

- Kỳ Lân tiên lấy một địch hai, vẫn không dễ đánh, may mà lúc đó không có ánh sáng, nếu không thì bộ dạng bị đánh của hắn truyền ra ngoài, ước chừng muốn chết luôn, bản tiên họa rất giỏi, nhân cơ hội vẽ lại, Kỳ Lân tiên đã nhiều lần tìm ta đòi nhưng ta không đưa.
- Kỳ Lân tiên từ nhỏ đã bị ta đánh, sức sống rất mãnh liệt, bản năng của Thích Giả Sinh Tồn đạo quả hình thức ban đầu khiến hắn đánh càng mạnh, rất thích hợp cho chiến đấu bền bỉ, hơn nữa còn đốt cháy thọ nguyên, ngươi biết không, bản chất là một loại công kích lấy thương đổi thương, Kỳ Lân tiên đã dùng đạo quả hình thức ban đầu thích ứng với việc đốt thọ nguyên trước, kết quả dùng là hắn có thể tăng sức chiến đấu, nhưng thọ nguyên không giảm, đánh đến cuối cùng, chiêu thức của Long Phượng hai nha đầu đối với Kỳ Lân tiên đã không còn hiệu quả lắm.
- Kỳ Lân tiên giành chiến thắng, hai nha đầu kia thua tâm phục khẩu phục.
- Thắng rồi, Kỳ Lân tiên muốn mời Ngọc Thố và Kim Ô trở về, nhưng hai người kia chết sống không chịu về, Kỳ Lân tiên đã dọa bọn họ chạy mất rồi, mời về sao dễ thế được?
- Kỳ Lân tiên không còn cách nào khác, đành phải mời về hai con Kim Ô và Ngọc Thố khác.
Lục Dương trầm mặc.
Quả là nhật nguyệt vô quang, cải thiên hoán nhật, trả giá bằng tính mạng.
Lục Dương thuật lại toàn bộ quá trình chiến đấu cho tam sư tỷ, tam sư tỷ nghe xong vẻ mặt kỳ quái.
- Sư đệ, ngươi kể là... Chuyện dã sử sao?
Chuyện hoang đường này hoang đường thật, dám bịa đặt Kỳ Lân tiên như vậy.
- Không, đây là chính sử.
Tam sư tỷ hoang mang.
Lục Dương thấy Mạnh Cảnh Chu và tam sư tỷ đều không cần Tráng Dương thuật cấp Tiên, thứ này với tu vi của hắn cũng không phá được, chỉ có thể tự mình nhận lấy trước, đợi sau này giao cho Tàng Kinh các, đổi điểm cống hiến.
- Đây là cái gì?
Lục Dương nhặt một cái lồng nhỏ bằng bàn tay, lồng dùng xích khóa một con tiểu Toan Nghê màu vàng, tiểu Toan Nghê như ngọn lửa, lấp lóe không ngừng.
Tam sư tỷ nghe Lục Dương miêu tả, rất nhanh đã đưa ra đáp án:
- Đây là Toan Nghê tinh hồn, là do hồn phách của Toan Nghê luyện chế thành, đã là vật chết rồi, nếu hấp thụ có thể kích thích huyết mạch, đạt được thần thông mạnh mẽ hơn.
- Xem ra con Toan Nghê mà ta giết trước đó đã từng giết hại đồng tộc, muốn hấp thụ tinh phách để dùng cho mình, còn chưa kịp hấp thụ thì đã bị ta giết chết.
- Giết hại đồng tộc là tội lớn, hơn nữa con Toan Nghê bị con Toan Nghê kia nhắm vào, chắc chắn là huyết thống thuần chủng, địa vị rất cao, thời gian đã trôi qua lâu như vậy, cho dù giao thứ này cho tộc Toan Nghê, chỉ sợ tộc Toan Nghê cũng chỉ nghĩ rằng ta đang tìm cớ.
- Ban đầu đây là tinh phách cấp Hóa Thần, hai người các ngươi không hấp thụ được, nhưng gần hai trăm năm trôi qua, cho dù có phong ấn cũng vô dụng, tinh phách đã tản ra một phần lớn, bây giờ hạ cấp thành tinh phách cấp Nguyên Anh, vừa tiện hấp thụ.
- Mạnh sư đệ, ngươi có thể hấp thụ tinh phách này, Toan Nghê là chủng tộc do Long Tộc và Sư tộc kết hợp sinh ra, trời sinh đã có đặc tính của rồng và sư tử, chỉ là không nắm giữ được hoàn toàn.
- Nếu ngươi hấp thụ tinh phách Toan Nghê, có khả năng đạt được đặc tính của rồng và sư tử, đặc biệt là Vô Úy Sư Tử Ấn nổi tiếng của Phật môn, ngươi cũng có thể lĩnh hội được một phần.
- Cho ngươi.
Lục Dương đưa tinh phách Toan Nghê cho Mạnh Cảnh Chu.
Huynh đệ tốt không cần phải nói lời cảm ơn, Mạnh Cảnh Chu một tay nâng chiếc lồng, một tay đỡ lồng, tinh phách Toan Nghê hóa thành những tia sáng màu vàng, theo kinh mạch kỳ diệu của Mạnh Cảnh Chu đi vào cơ thể.
Trán Mạnh Cảnh Chu toát ra những giọt mồ hôi to như hạt đậu, rất nhanh đã thấm ướt toàn thân, răng va vào nhau, trong không gian tinh thần và tinh phách Toan Nghê kịch liệt đấu tranh.
- Muốn hét thì hét đi, ta đã bố trí phong ấn trong hang động, người bên ngoài không nghe thấy động tĩnh ở đây.
Tam sư tỷ nhắc nhở, nàng cảm thấy Mạnh Cảnh Chu đang kìm nén bản thân.
Vừa dứt lời, Mạnh Cảnh Chu như tìm được chỗ trút giận, mắt hắn dựng đứng, biến thành màu vàng, cổ họng run rẩy, phát ra âm thanh mà nhân tộc không thể nắm giữ.
Gào !
Tiếng sư tử gầm.
- Không có tiếng long ngâm, xem ra ngươi nắm giữ là sư hống, đáng tiếc, đặc tính của rồng mạnh hơn đặc tính của sư tử nhiều.
- Nhưng cũng không tệ rồi, tiếng hống này của ngươi có vài phần phong thái của sư tử hống của Phật môn, nghe nói ngươi còn học được La Hán quyền, Phật duyên thâm hậu, tương lai không phải không thể học được Vô Úy Sư Tử Ấn.
- Cái gì đó, tam sư tỷ, ta hỏi thêm một câu, đặc tính Long tộc mà ngươi nói là gì?
- Thế thì nhiều lắm, ví dụ như hô phong hoán vũ, thân thể cường tráng, cưỡi mây đạp gió, rồng bản tính dâm các thứ, đều là đặc tính tốt.
Mạnh Cảnh Chu luôn cảm thấy có một đặc tính là mình tuyệt đối không thể nắm giữ được.
- Nắm giữ cũng không sao, đại sư tỷ đều khen ngợi ý chí của ngươi, nếu ngươi đạt được đặc tính cuối cùng, vẫn có thể bảo vệ được nguyên dương, tốc độ tu luyện chắc chắn còn nhanh hơn cả tiểu sư đệ.
Mạnh Cảnh Chu lắc đầu lia lịa, sợ hãi một trận, may mà mình đã thoát khỏi Mạnh gia, làm việc thiện tích đức, mới may mắn thoát được một kiếp.
Bây giờ hắn đã nhịn đến mức sắp không chịu nổi rồi, lại thêm một rồng bản tính dâm, Huyền Không tự thay nhau niệm kinh cho hắn, Giới Sát đại sư đoạt xá mình cũng không nhịn được sự xúc động của sinh lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận