Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 449: Học Tập Chưởng Trung Càn Khôn (2)

Lục Dương đã từng trải qua núi lở, từng trải qua uy áp của Độ Kiếp kỳ, nhưng so với bàn tay lớn thì tất cả đều là những thứ không đáng kể, hoàn toàn không thể so sánh được.
Ức chế, ngạt thở, tuyệt vọng... Đủ loại cảm xúc nảy sinh trong lòng, không thể kìm hãm được sự phát triển điên cuồng.
- Nhìn cho kỹ, đây chính là Chưởng Trung Càn Khôn.
Bàn tay lớn đè xuống, trước mắt Lục Dương tối sầm, ý thức tiêu tan.
Khi hắn tỉnh lại, nửa người Bất Hủ Tiên tử nằm ngang trên người Lục Dương, chớp đôi mắt to, chăm chú quan sát Lục Dương.
- Dọa ngươi sợ à?
- Không, ta bị ngươi đập chết rồi.
- Ồ, cũng đúng, thế nào, đã thấy được uy lực của Chưởng Trung Càn Khôn chưa?
Lục Dương còn sợ hãi, cảm thấy sau này mình vẫn nên khách sáo với Bất Hủ Tiên tử thì an toàn nhất.
- Tiên tử, ngươi có thể mở rộng không gian tinh thần của ta không?
Lục Dương nhớ trước đây Bất Hủ Tiên tử còn phàn nàn rằng không gian tinh thần của hắn quá nhỏ, không thể duỗi tay chân ra được.
Bất Hủ Tiên tử chống nạnh, kiêu ngạo nói:
- Có thể mở rộng tạm thời, trước đây không làm được, gần đây tiên tử ngủ hàng ngày, đã khôi phục được một chút thực lực.
- Cái gọi là nhất hoa nhất thế giới, nhất mộc nhất phù sinh, nhất thảo nhất bồ đề, nhất diệp nhất như lai, nhất sa nhất cực lạc, nhất phương nhất tịnh thổ, nhất tiếu nhất trần duyên, thanh tịnh, sự vật nhỏ bé vẫn là thế giới.
- Chưởng Trung Càn Khôn chính là bắt nguồn từ lý niệm này, trong lòng bàn tay cũng là thế giới, hơn nữa là đại thế giới rộng lớn vô biên.
Lục Dương có chút ngộ ra, hắn nghe nói Phật môn thịnh hành pháp thuật không gian, có lẽ chính là bắt nguồn từ lý niệm này.
- Nếu ngươi muốn tu luyện Chưởng Trung Càn Khôn, trước tiên phải quan tưởng, quan tưởng bản thân, coi bản thân là đại thế giới.
- Đồng thời, ngươi lại phải quan tưởng đại thế giới chân chính, từng điểm từng giọt của thế giới đều xuất hiện trong đầu óc ngươi, trong đầu óc xây dựng nên một đại thế giới chân chính.
- Nội ngoại kết hợp, không gian lật ngược, thay đổi tu di, to nhỏ vô tận. … Nếu ngươi có thể lĩnh ngộ được ý nghĩa của đoạn văn này, thì cũng có thể thi triển được Chưởng Trung Càn Khôn.
Bất Hủ Tiên tử đã kể chi tiết về nguyên lý của Chưởng Trung Càn Khôn, khi nói đến chỗ thâm sâu, còn tỉ mỉ chia thành nhiều điểm, từ nhiều phương diện giải thích điểm kiến thức này, cố gắng để Lục Dương học được Chưởng Trung Càn Khôn ngay bây giờ.
- Được rồi, nói cũng gần hết rồi, ngươi ra ngoài thử xem.
Bất Hủ Tiên tử nhấc chân, đá Lục Dương ra khỏi không gian tinh thần.
Ý thức trở về hiện thực, Lục Dương định thần lại, bắt đầu hồi tưởng những điều Bất Hủ Tiên tử đã dạy.
- Nội ngoại kết hợp, chính là phải kết hợp sự vật quan tưởng với thực tế... … Vô cùng lớn tức là vô cùng nhỏ, chuyển hóa lớn nhỏ là tinh túy của pháp thuật không gian … Lục Dương giơ lòng bàn tay ra, quan sát vân tay, biết đâu vân tay thực sự tương ứng với quỹ đạo của các ngôi sao?
Hắn truyền linh lực vào đôi mắt, tạm thời tăng cường thị lực, nhìn thấy vân tay sâu hơn, là tế bào biểu bì.
Từng cái tổ chức tạo thành tế bào, giống với cơ thể con người biết bao, có thể coi là sinh vật khác không? Trong tay có vô số tế bào, chẳng phải là trong tay có vô số sinh vật sao?
- Cái gọi là nhất hoa nhất thế giới, thực ra là nói đến ý này?
Lục Dương cau mày suy nghĩ, kết hợp những gì mình đã học được với những gì Bất Hủ Tiên tử nói, dần dần tìm ra được lý niệm của Phật môn, hay nói cách khác là nguyên lý cơ bản của Chưởng Trung Càn Khôn.
- Tiên tử đã từng cho ta thấy, Càn Khôn tức là thế giới, Chưởng Trung Càn Khôn chính là thế giới trong lòng bàn tay, là đỉnh phong của pháp thuật không gian, công thủ kiêm toàn.....
Lục Dương lẩm bẩm, lòng bàn tay lật đi lật lại, trong lòng dần dần ngộ ra, giống như có một tia sáng ban mai chiếu tan sương mù trong lòng, giải mã được bức màn của truyền thuyết thần thông.
- Thì ra là như vậy. ….
Lục Dương đứng dậy, phủi đất trên người, khóe miệng nở nụ cười tự tin.
- Ta đã học xong.
Bất Hủ Tiên tử hiện thân, còn tưởng Lục Dương đã bỏ cuộc, an ủi nói:
- Không sao đâu, cho dù không học được, ngươi đã nắm được nguyên lý, đợi khi tu vi của ngươi tăng lên đến một mức độ nhất định thì có thể học được.
- Chờ đã, ngươi vừa nói ngươi đã học được rồi sao?
Bất Hủ Tiên tử kinh ngạc nhìn Lục Dương.
- Chưởng Trung Càn Khôn cần pháp lực lớn để chống đỡ, linh lực của ta không đủ, không thể thi triển lâu dài, nhưng ta là vô địch đan, lượng linh lực dự trữ gấp năm đến mười lần so với cùng cấp bậc, thi triển trong nháy mắt thì miễn cưỡng đủ dùng.
Lục Dương nhắm mắt lại, thân hóa lò luyện, phác họa ra dáng vẻ thế giới, người bình thường không thể làm được điều này, nhưng hắn có ký ức kiếp trước, biết vũ trụ như thế nào, lại có Bất Hủ Tiên tử thị phạm ở phía sau, đủ loại yếu tố gia trì khiến hắn có thể thi triển Chưởng Trung Càn Khôn.
Lục Dương xòe tay, lòng bàn tay duỗi thẳng, điên cuồng vận chuyển linh lực trong cơ thể, khẽ hét lên một tiếng.
- Chưởng Trung Càn Khôn.
Bất Hủ Tiên tử tò mò quan sát, chỉ thấy lòng bàn tay Lục Dương thực sự xuất hiện một không gian, bên trong không gian các vì sao chuyển động, giống như vũ trụ.
- Thật sự để hắn tu luyện thành... Chờ đã, sao cảm thấy không gian trong lòng bàn tay nhỏ thế, dài rộng chỉ khoảng một hai dặm, các vì sao càng nhỏ đến đáng thương?
- Thế nào, ta có luyện thành không?
Lục Dương đắc ý liếc nhìn Bất Hủ Tiên tử.
Bất Hủ Tiên tử lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.
Nếu nói nàng thi triển là Chưởng Trung Càn Khôn, thì Lục Dương thi triển chính là.... … Chưởng Trung Thôn Xóm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận