Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 153: Người thực vật

Truyền thuyết kể rằng vào thủa sơ khai của vương triều Đại Ngu có một vị thiên tài, y có một sự thân thiết bẩm sinh với pháp thuật, có thể nhanh chóng học được bất kỳ pháp thuật nào, thiên phú tiệm cận Tiên.
Tốc độ phát triển của vị thiên tài này vượt xa tưởng tượng của mọi người, y đạt đến cảnh giới mà các tu sĩ khác dành cả đời để theo đuổi, trở thành giai đoạn Độ Kiếp, đạo hiệu Vạn Pháp Đạo Quân.
Trong cổ thư ghi chép rằng vị Vạn Pháp Đạo Quân này vào thời niên thiếu từng học Chủng Thụ Quyết, chỉ mất nửa canh giờ, thì y đã học được pháp thuật mà người khác mất nhiều ngày thậm chí nhiều tháng mới học được.
Vạn Pháp Đạo Quân gieo xuống hạt liễu, nó bèn đâm rễ nẩy mầm, mọc lên thành cây liễu sum suê, ra hoa kết trái, trong thoáng chốc, được truyền thành một giai thoại đẹp, lưu danh ngàn cổ, cho tới ngày nay, câu chuyện này vẫn còn được lưu truyền.
Đào Yêu Diệp so sánh Vạn Pháp Đạo Quân với Lục Dương, cảm thấy Lục Dương vẫn nhỉnh hơn một bậc.
Lục Dương chỉ tốn nửa canh giờ thì đã ngộ đạo, dùng thuật Độn Thổ để gieo giống, cây liễu nhanh chóng lớn lên, ra hoa, kết ra hai người Lục Dương.
"Vẫn là Lục sư huynh lợi hại hơn một chút."
Trên cây liễu có hai người, một người là Lục Dương, người còn lại cũng là Lục Dương.
Một Lục Dương là bản thể, Lục Dương còn lại mặc trang phục dệt từ lá liễu, đổi lấy việc trên cây liễu không còn chiếc lá nào cả, tất cả đều góp phần làm nên trang phục cho phân thân của Lục Dương mặc.
"Lần này thì mình đã luyện sai bước nào rồi?" Lục Dương miệt mài truy tìm căn nguyên của vấn đề.
Kết quả vẫn như trước, không tìm ra nguyên nhân.
"Lục Dương, ngươi trở thành người thực vật rồi!" Bất Hủ Tiên Tử la toáng lên, vui cười trên nỗi đau của người khác.
"Im miệng." Lục Dương tối sầm mặt lại, "Mà thôi, xuống trước vậy."
Lục Dương thoáng cử động thân thể, cơ thể không bị ảnh hưởng gì, hắn cắt đứt cành liễu ở sau gáy, 'Hây' một tiếng bèn đáp xuống đất.
Hắn nhìn về bản sao của mình, thử dùng sức mạnh tinh thần để điều khiển đối phương, không ngờ ngón tay của đối phương thật sự thoáng cử động đôi chút.
Dưới sự điều khiển của Lục Dương, người thực vật cũng cắt đứt cành liễu sau gáy, thành công tiếp đất.
Hai tên Lục Dương thoát khỏi cây liễu, cây liễu nhanh chóng úa tàn, teo nhỏ thành hạt giống liễu, chỉ là hạt giống liễu đã hoàn toàn mất đi sinh lực, không thể mọc trở lại.
Lục Dương điều khiển phân thân của mình hoạt động, ban đầu vẫn chưa thành thạo, khi dần dần trở nên thuần thục hơn, bèn có thể làm hai việc cùng lúc, bản thân vừa hoạt động, vừa điều khiển phân thân.
"Hì hì, đây là nhờ công của ta đấy!" Bất Hủ Tiên Tử tranh công.
"Ngươi có thể điều khiển phân thân kia, là vì ngươi đã mở ra không gian tinh thần, sức mạnh tinh thần của ngươi mạnh hơn giai đoạn Trúc Cơ rất nhiều. Ngươi thử nghĩ xem, lúc trước ngươi đã mở ra không gian tinh thần bằng cách nào?"
Lục Dương suy nghĩ thoáng qua, rồi nói một cách nghiêm túc: "Là tiên tử muốn đoạt xá tại hạ, cưỡng chế xâm nhập vào thân thể của tại hạ, mở ra không gian tinh thần."
Khuôn của Bất Hủ Tiên Tử tối sầm lại, nhấn mạnh nói: "Giả vờ thôi, ta đã nói rồi đó là giả vờ thôi mà!"
Lục Dương cảm thấy với trí thông minh của Bất Hủ Tiên Tử, lúc trước quả thật là giả vờ.
Lục Dương tiếp tục khám phá phân thân, phân thân chỉ có thể hoạt động trong phạm vi 20 mét, một khi vượt quá 20 mét sẽ không còn cảm nhận được sự tồn tại của phân thân.
20 mét chính là phạm vi sức mạnh tinh thần của Lục Dương.
Trong phạm vi 20 mét, chỉ có trong vòng 10 mét là có thể điều khiển một cách chính xác, ở khoảng từ 10 đến 20 mét, khả năng điều khiển sẽ giảm dần theo khoảng cách.
Phân thân của Lục Dương cũng không cứng rắn cho lắm.
"Phải chăng bởi vì cây liễu là vật phàm nên không đủ cứng rắn?"
Lục Dương muốn thử với linh thực thật sự, nhưng trước đây hắn chưa từng thu thập hạt giống cây cối, không có vật liệu thích hợp trong tay.
"Lục sư huynh , thử hạt đào này đi, đây hẳn không phải là vật phàm?" Đào Yêu Diệp nhìn ra nỗi khó khăn của Lục Dương, tốt bụng mà đưa cho Lục Dương một hạt giống.
Đào Yêu Diệp háo hức quan sát Lục Dương, cô rất thích khám phá những điều mới lạ và những bí ẩn chưa có lời giải, và bây giờ điều bí ẩn thu hút cô nhất chính là Lục Dương.
"Thế này thì không hay cho lắm, thứ này tốn bao nhiêu điểm cống hiến, để ta trả tiền lại.“ Việc trở thành nội gián trong Ma Giáo mang lại rất nhiều điểm cống hiến, đến hiện tại, Lục Dương vẫn chưa tiêu xài hết.
"Không cần, đây là hạt đào của đỉnh Vô Trần, không tốn tiền."
Lục Dương ghi nhớ phần tình nghĩa này của Đào Yêu Diệp, thử trồng cây đào.
Hắn chôn hạt đào xuống đất, vận chuyển Chủng Thụ Quyết, nhưng không có gì xảy ra cả.
"Chẳng lẽ phải dùng phải dùng pháp thuật Súc Địa ư?" Lục Dương thắc mắc, pháp thuật được sử dụng lúc trồng cây liễu chính là Súc Địa.
"Súc Địa."
Lục Dương co vào lòng đất, vận chuyển Chủng Thụ Quyết, quả nhiên có tác dụng.
Một cây đào thô ráp mọc lên trước mặt Đào Yêu Diệp, trên cây có hai Lục Dương, một Lục Dương thật, một Lục Dương người thực vật, hai má tô điểm phấn hồng.
Khóe mắt Lục Dương khẽ giật: "Sao cây đào này còn có vụ nhuộm màu nữa?"
"Mà thôi, có thể thi triển thành công là được rồi."
Lục Dương điều khiển bản sao người thực vật của mình di chuyển, lòng thoáng mừng rỡ, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được độ cứng rắn của thân thể người thực vật Lục Dương đã có sự thay đổi, ước chừng xấp xỉ 70 đến 80% của bản thể.
Thế này đã rất đáng gờm rồi.
Hãy thử nghĩ xem, trong lúc chiến đấu sử dụng Chủng Thụ Quyết, biến ra hai bản thân, bản sao mới xuất hiện có 70 đến 80% thực lực của bản thân, hơn nữa còn phối hợp với bản thân một cách hoàn hảo, sức chiến đấu tăng vọt trong phút chốc, đánh đến kẻ địch không kịp trở tay.
Đào Yêu Diệp cũng nhận ra điểm này, cảm thấy khâm phục Lục sư huynh.
Nói Vạn Pháp Đạo Quân là thiên tài ư, bất quá là theo bước chân của người đi trước, thành thật mà luyện thành Chủng Thụ Quyết, không chút sáng tạo. Hãy nhìn Lục sư huynh xem, trực tiếp tu luyện thành một loại pháp thuật công kích, hơn nữa sức tấn công cực mạnh!
Lúc này, Lục Trưởng Lão đứng trên không lặng lẽ nhìn Lục Dương, xoay người rời đi.
Ban đầu bà còn nghĩ rằng nếu Lục Dương có chỗ nào không hiểu, Đào Yêu Diệp giải thích không được thì bà có thể xuống giải thích, cũng coi như làm tròn trách nhiệm của người trưởng bối.
Giờ thấy thế này, thì thôi đi, vẫn là giao nhiệm vụ giải thích cho Tiểu Vân, ta không vượt quá chức phận nữa.
"Tiểu Vân nói thiên phú Đạo Pháp của Lục Dương đủ để khai tông lập phái... ".
Lục Trưởng Lão bày tỏ thái độ hoài nghi về điều này.
Thiên phú rất cao không thể phủ nhận, nhưng nếu nói đến khai tông lập phái, thì đồ đệ có thể học được sao?
Lục Dương mãi mê tu luyện, sử dụng người thực vật ngày càng thành thạo, Đào Yêu Diệp ở bên cạnh quan sát, có cảm ngộ sâu sắc hơn đối với Chủng Thụ Quyết.
Tất nhiên là đối với Chủng Thụ Quyết bình thường.
Sắc trời dần tối, Lục Dương không tiện nán lại đỉnh Vô Trần, từ giã Đào Yêu Diệp, đến Đại Điện Nhiệm Vụ đổi một số thứ, không thể cứ dùng hạt giống của Đào Yêu Diệp mãi được, bản thân phải mua thêm một chút để dự phòng.
Đối với chuyện này, Bất Hủ Tiên Tử giơ cả hai tay tán thành, cuối cùng cô cũng có thể mua sắm xả láng rồi.
Sau khi Lục Dương rời đi, sắc mặt Đào Yêu Diệp chợt thay đổi, cô cảm nhận được áp lực khó nói thành lời, áp lực đó khiến cô ngạt thở.
Nguy hiểm!
Cô chỉ đành xoay đầu, truyền âm cho sư phụ: "Sư phụ, lần sau khi người đến có thể báo trước một tiếng được không? Mỗi lần con nhịn thở cũng chẳng dễ dàng gì."
Lục Trưởng Lão đứng sau lưng Đào Yêu Diệp, trưng ra vẻ mặt vô tội.
"Quên mất là con còn chưa đến cảnh giới Kim Đan." Lục Trưởng Lão vô thức cho rằng tất cả đồ đệ của mình đều đã ở cảnh giới Kim Đan rồi.
Đào Yêu Diệp câm nín.
Đây chính là báo ứng à?
Sáng còn trêu chọc tu vi của Lục sư huynh thấp, tối bèn đến lượt mình rồi.
Lục Trưởng Lão không quên mục đích đến đây: "Con có tình cảm với Lục Dương không?"
Mặt Đào Yêu Diệp nhanh chóng đỏ bừng lên, mặc dù thường ngày cô hồn nhiên, thẳng tính, nhưng khi đụng chạm đến vấn đề này, thì bất kể là thích hay không thích đều không muốn thảo luận với sư phụ: "Sư phụ nói gì vậy, con và Lục sư huynh chỉ là qua lại bình thường thôi."
Lục Trưởng Lão tiếp tục truyền âm: "Vài hôm trước, Hồng Hà cứ hỏi han ta về thằng bé Lục Dương này là người như thế nào, ta nghi rằng bà ấy nghe nói Lục Dương là một thằng bé xuất sắc, muốn giới thiệu Lan Đình, đồ đệ ngoan của bà ấy cho Lục Dương, nếu con có tình cảm với nó, thì phải cẩn thận đấy."
Lục Trưởng Lão với vẻ chắc nịch, cảm thấy suy đoán của mình chắc chắn không sai.
Lạc Hồng Hà, Cung chủ Nguyệt Quế Tiên Cung.
Đào Yêu Diệp khẽ trợn mắt. không nói gì.
Trong mắt người ngoài, hai thầy trò nhìn nhau hồi lâu mà không nói chuyện, là một cảnh tượng kỳ quái dị thường.
Tất nhiên, nhìn theo một góc nhìn khác, cũng có thể hiểu là hai thầy trò có tâm tính tương thông, mọi thứ đều gói gọn trong sự thinh lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận