Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 122: Pháp Khí hệ giám định

"Cái thứ gì đây?" Vẻ mặt của Bất Hủ Tiên Tử đầy ngơ ngác, cô không biết Hình Luật là vật chi.
Thời kỳ Thượng Cổ lấy huyết mạch của dòng tộc làm điểm then chốt, tập trung lại với nhau theo dạng bộ tộc, khi trừng phạt người trong dòng tộc thì dựa trên ‘Gia Pháp’ và "Tộc Pháp".
Hoặc tập trung theo hình thức môn phái, trừng phạt đệ tử dưới trướng của mình bằng ‘Môn Quy’.
Lúc đó, vẫn chưa có khái niệm về quốc gia, vì thế đương nhiên không thể nào có quan niệm về luật pháp.
Tuy nhiên, Bất Hủ Tiên Tử cũng không phải là dạng người cổ hủ, xét trên nội dung của quy định, cô đại khái có thể suy đoán được tác dụng của Hình Luật.
"Đạo lý thì ta hiểu, nhưng tại sao trang đầu của quyển Tâm Đắc Trộm Mộ lại viết về nội dung của Hình Luật?"
Lục Dương khẽ ho vài tiếng, tỏ ý rằng mọi thứ trong tầm kiểm soát.
"Tiên tử đừng lấy làm lạ, thư tịch trong thời đại của bọn tại hạ đều có phong cách như thế, thường nói trước khi phạm tội nên cân nhắc trước hình phạt, như vậy thì trong lòng cũng có dự kiến từ trước."
Bất Hủ Tiên Tử nhìn Lục Dương với vẻ hoài nghi, nhưng cô vẫn ‘ờ’ một tiếng.
Trang thứ hai là mục lục, quy cách của mộ thất, các cơ chế bẫy thường gặp…
Thượng Chủng Điền không hổ danh là tên trộm mộ có tiếng xấu đồn xa trong giới trộm mộ, những gì mà ông ấy viết ra đều rất chất lượng, chính là những thứ mà Lục Dương đang cần.
"Để tại hạ xem thử hai hàng tượng binh mã này... đây rồi, tìm thấy rồi. Tượng binh mã, một loại tượng toàn thân của binh lính được làm từ đất sét và gỗ, thường được xem như vật tuỳ táng, xếp thành hàng trong huyệt mộ, điều cần lưu ý đó là, nếu như đụng phải tượng binh mã ở lối vào huyệt mộ, cần tranh thủ thời gian trốn chạy, bởi vì tượng binh mã có khả năng rất cao sẽ sống dậy."
Lục Dương cứng đờ mà ngẩng đầu nhìn về phía tượng binh mã cao lớn, mắt của tượng binh mã lóe lên ánh xanh lục, vươn ra bàn tay lớn của mình, túm về phía Lục Dương.
"Mình biết ngay mà, chẳng có chuyện tốt lành gì cả!"
May thay bước chân của Lục Dương nhanh nhẹn, được rèn luyện ra từ quán thịt nướng, ngàn cân treo sợi tóc mà tránh né khỏi đòn tấn công của tượng binh mã.
Thêm nhiều tượng binh mã khác cũng bắt đầu di chuyển, Lục Dương muốn lùi lại, nhưng hắn phát hiện đường lui đã bị tượng binh mã chặn lại, hắn chỉ có thể chạy về phía trước, trốn chạy vào sâu trong hang động.
Lục Dương quay đầu lại, thấy những tượng binh mã nhìn về phía mình bằng ánh mắt bất thiện, nhưng mãi vẫn chưa thấy chúng động thủ. Có vẻ phạm vi hoạt động của chúng có hạn.
Ở sâu trong hang động không còn là lối đi chật hẹp mà là một không gian rộng lớn, chẳng qua là ánh đèn u ám, chỉ có thể thấy được những đường nét mơ hồ.
‘Tách! tách! tách !’.
Không biết từ đâu vọng đến tiếng nước rơi xuống từng giọt, cách quảng không liền mạch, âm thanh vang vọng trong không gian rộng lớn tạo cảm giác chói tai dị thường, Bất Hủ Tiên Tử căng thẳng đến co người lại thành một nhúm, cầu nguyện cho Lục Dương có thể vượt qua khó khăn, tìm thấy lối ra.
Trong huyệt mộ to như thế, chỉ có tiếng nước rơi nhỏ giọt và nhịp tim của Lục Dương, khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng, sởn gai ốc.
Lục Dương cũng rất sợ hãi, hắn quyết đoán mà khép kín lỗ chân lông của mình lại, như vậy thì không còn lo sởn gai ốc nữa rồi.
Hắn cúi đầu đọc sách, gấp rút bổ sung kiến thức về huyệt mộ ngay tại chỗ: "Cương thi, một loài quái vật thường gặp khi trộm mộ, chủng loại của nó có thể chia thành Tử Cương, Bạch Cương, Lục Cương, Mao Cương, Phi Cương, Du Cương, Phục Cương, Bạt, Tử Cương tương ứng với giai đoạn luyện khí, Bạch Cương tương ứng với giai đoạn Trúc Cơ, Lục Cương tương ứng với giai đoạn Kim Đan... sau đó cũng tương tự như thế."
- Giải thích, Bạt là quỷ gây hạn hán trong truyền thuyết. Hết giải thích.
"Cương Thi bẩm sinh là vật âm, kỵ nhất là chân hoả chí cương chí dương."
Ngay khi Lục Dương đang đọc một cách hăng say, một bàn tay đặt lên vai của hắn, bị hắn tiện tay đẩy ra: "Tiên tử, chẳng phải cô thấy sợ à, sao còn có tâm tư đùa giỡn?"
Bất Hủ Tiên Tử thì thào nói, như thể sợ làm kinh động đến ai đó: "... Ta đang ở trong không gian tinh thần của ngươi, thì làm sao có thể vỗ vai ngươi được?"
Lục Dương lúc này mới bừng tỉnh, quay ngoắt đầu lại, nhìn thấy một đám cương thi với làn da tím tái đang theo sau lưng mình, thứ vừa vỗ vai mình là một con Bạch Mao Cương Thi!
"Tử Cương và Bạch Cương!"
Lục Dương nhớ lại những lời trong quyển Tâm Đắc Trộm Mộ, cuối cùng, hắn phun ra Tam Vị Chân Hoả, thiêu đốt cương thi.
Cương thi quả thật e sợ Chân Hoả, chúng không dám tiến thêm bước nào khi đối diện với bức tường được tạo thành từ Chân Hoả.
"Đây là Chân Hoả, không ngờ ngươi lại có thể sử dụng Chân Hoả?!" Bất Hủ Tiên Tử kinh ngạc thốt lên, cô chưa từng nghe nói có tu sĩ Trúc Cơ nào thành thạo Chân Hoả.
"Hơn nữa trông dáng vẻ của ngọn lửa còn giống như Tam Muội Chân Hoả!"
Lục Dương lại một lần nữa đổi mới nhận thức của Bất Hủ Tiên Tử, Tam Muội Chân Hoả có thể nói là có tiếng tăm lừng lẫy trong số 108 loại Chân Hoả, đừng nói là tu sĩ giai đoạn Trúc Cơ, cho dù là tu sĩ giai đoạn Kim Đan có thể luyện được nó, cũng là một chuyện vô cùng đáng gờm.
Lục Dương không nói không rằng, mà chỉ nở một nụ cười nhạt đầy vẻ thần bí, như thế mới có thể tỏ vẻ là mình rất oách.
Khiến cho tiên nhân Thượng Cổ thán phục trước thiên phú của mình, cũng khá là sảng khoái.
Nếu không thì vừa mở miệng ra là: “Chân Hoả của tại hạ đây là Tam Vị Chân Hoả,” há chẳng phải là bể mánh hết rồi sao.
Trước sau gì cũng là Chân Hoả, chẳng khác mấy gì nhau.
Lục Dương lại lần nữa phun ra một hơi Tam Vị Chân Hoả, đốm lửa lơ lửng trên vai của hắn, vừa có thể dùng để nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, lại có thể răn đe những cương thi nấu mình trong góc khuất.
"Tìm kiếm lối ra khỏi mộ thất là một công việc đòi hỏi kỹ thuật, việc này đòi hỏi tay cầm la bàn bát quái, tay thủ ấn Bất Động, thầm niệm: ‘Tầm long phân kim khán triền sơn, nhất trùng triền thị nhất trùng quan,’ như vậy mới có thể tìm thấy lối ra.
Lục Dương trầm tư, trên tay hắn vừa không có la bàn Bát Quái, lại không biết cách thủ ấn Bất Động.
Hắn lấy ra một chiếc que gỗ nhỏ từ ngọc bội chứng minh thân phận, rồi dựng nó trên mặt đất: "Đại sư tỷ phù hộ, đại sư tỷ phù hộ."
Chiếc que nhỏ bằng gỗ ngã về phía Đông Bắc.
Lục Dương là người thận trọng, hắn có thói quen kiểm tra lại phép tính khi giải đề toán ở kiếp trước. Lần này, lâm vào hiểm cảnh trong huyệt mộ, hắn càng phải cẩn trọng vạn phần.
Hắn dựng đứng que gỗ nhỏ lên một lần nữa, thầm niệm "Đại sư tỷ phù hộ, " que gỗ nhỏ lại ngã về hướng Đông Bắc một lần nữa.
Có thể khẳng định được rồi, lối ra nằm ngay ở hướng Đông Bắc.
Đáp án có được sau khi kiểm lại phép tính tuyệt nhiên không thể sai được.
"Nơi đây là mộ thất ư?" Lục Dương tuân theo chỉ dẫn của chiếc que gỗ và tìm thấy một căn mộ thất, nhưng không chắc đây là lăng mộ chính hay lăng mộ phụ.
"Để xem thử trên sách viết thế nào... Sự khác biệt chính giữa lăng mộ chính và lăng mộ phụ cần dựa trên phong thủy nơi đó để phán đoán. Đòi hỏi sử dụng la bàn Bát Quái và mai rùa để xem quẻ bói toán, phương pháp cụ thể như sau..."
Lục Dương xem đến hoa cả mắt, những phương pháp được viết trên đó hoàn toàn không thể dùng được.
"Đây là lăng mộ chính, " Bất Hủ Tiên Tử nói một cách chắc nịch.
“Tiên tử làm thế nào biết được vậy?” Lục Dương tỏ vẻ kinh ngạc, không ngờ rằng cuối cùng Bất Hủ Tiên Tử cũng có ích một phen.
"Vừa nãy, ở trước cửa mộ thất có viết ba chữ ‘Lăng Mộ Chính".
Lục Dương thò đầu ra ngoài cửa, quả nhiên ba chữ ‘Lăng Mộ Chính’ rất thấu đáo mà được viết trên đó.
Cái thứ này là viết cho cương thi xem à?
"Nhìn kìa, trong mộ thất đầy đồ tuỳ táng, đều là bảo vật!" Bất Hủ Tiên Tử hô lên.
Lục Dương cúi đầu, quả đúng như vậy, bảo vật rực rỡ muôn màu. Chủ nhân của ngôi mộ khi còn sống hẳn là rất giàu có, chỉ là không rõ tại sao lại chọn nơi này làm mộ thất.
"Hửm? Quyển sách đang phát sáng?" Lục Dương nhìn quyển Tâm Đắc Trộm Mộ trên tay mình với vẻ ngạc nhiên, “Quyển sách này từng được luyện chế ư?”
Ánh sáng phát ra quyển sách nhắm chuẩn vào một miếng ngọc thạch tuỳ táng, ánh sáng quét lên quét xuống, trong giống như đang giám định giá trị của miếng ngọc thạch này.
Lục Dương thoáng ngẩn người, tim đập thình thịch. Không lẽ gia chủ nhà họ Thượng đã cho mình một pháp khí hệ giám định chẳng mấy tầm thường?
Chỉ thấy ánh sáng từ cuốn sách bao trùm vật tuỳ táng, trên màn sáng xuất hiện bốn chữ to:
‘5 năm tù giam’.
Ánh sáng lại thay đổi, bao trùm lấy một vật tuỳ táng khác, đó là thanh đoản kiếm bằng đồng điếu sắc bén. Các chữ trên màn sáng lại thay đổi lần nữa:
’7 năm tù giam.’.
Lục Dương cân nín.
Gia chủ Thượng Gia, rốt cuộc thì ông đã cho ta cuốn sách gì thế này!
Bất Hủ Tiên Tử trầm trồ khen ngợi, đây chính là loại sách thịnh hành trong hiện tại sao? Mở mang kiến thức rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận