Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 112: Nguyên nhân Bất Ngữ Đạo Nhân bị giam cầm

Ngoại trừ danh phận là một trong Ngũ Đại Tiên Môn, Vấn Đạo Tông cũng là một sự tồn tại có tiếng tăm lẫy lừng trong giới tu tiên. Giống như ba mẹ răn dạy con cái không nên chơi với những đứa trẻ xấu, các bậc trưởng bối thường răn dạy đệ tử của mình không nên tiếp xúc với Vấn Đạo Tông.
Tuy nhiên, luôn có những đệ tử không tin vào điều đó, làm cho người ta phải đau lòng tiếc thương. Ví dụ như Lan Đình.
May mắn thay, cấp cao của giới tu tiên biết rằng Vấn Đạo Tông không phải là hết thuốc chữa. Kể từ khi Tông Chủ thế hệ trước của Vấn Đạo Tông biến mất, Tông Chủ mới - Vân Chi kế nhiệm, nếp sống của Vấn Đạo Tông đã có sự cải thiện rõ rệt - chủ yếu thể hiện ở việc Vấn Đạo Tông không còn gây hại cho người khác, chỉ tự gây hại cho người của mình.
Nếu coi Vấn Đạo Tông như một bệnh viện tâm thần, thì Vân Chi chính là viện trưởng, một trong những người bình thường hiếm hoi.
Vân Chi đến thăm vẫn tốt hơn so với người khác đến thăm.
Một giọng nói hào sảng từ dưới lòng đất của Thiên Sách Tông vang lên, bất quá chỉ trong nháy mắt, đã có một thân hình già cỗi xuất hiện trước mặt Vân Chi.
"Đạo Diễn Thượng Nhân." Vân Chi chấp tay chào hỏi.
Đạo Diễn Thượng Nhân, Thái Thượng Trưởng Lão của Thiên Sách Tông, một ‘cổ vật’ trong giới tu tiên, không có bao nhiêu người còn sống lớn tuổi hơn ông ta, tính tình khiêm cung, chưa bao giờ tiết lộ tu vi thực sự của mình.
"Đạo hữu đến đây, không biết có chuyện chi?" Đạo Diễn Thượng Nhân không dám xem thường Vân Chi, xưng đối phương là đạo hữu.
"Có một số thắc mắc về tiên nhân."
"Mời."
"Mời."
Đạo Diễn Thượng Nhân mời Vân Chi vào một mật thất trong tông môn, châm chà cho cô.
"Không biết đạo hữu muốn hỏi về vấn đề gì của tiên nhân?"
"Thượng Nhân biết được bao nhiêu việc của Bất Hủ Tiên Nhân?"
Đạo Diễn Thượng Nhân tỏ ra vẻ khó xử, cười gượng nói: "Bất Hủ Tiên Nhân? Đạo hữu thật sự đã đặt ra một câu hỏi hay. Bất Hủ Tiên Nhân là sự tồn tại thần bí nhất trong số năm vị tiên nhân thời Thượng Cổ. Nếu không phải Bất Hủ Giáo đinh ninh rằng họ đã phát hiện ra di tích, và trong di tích có ghi chép về Bất Hủ Tiên Nhân, thì ta thậm chí không biết về sự tồn tại của Bất Hủ Tiên Nhân."
"Hơn nữa ngay cả khi di tích có tồn tại, cũng chưa chắc là thật. Ta vẫn giữ thái độ hoài nghi về sự tồn tại của Bất Hủ Tiên Nhân."
"Sao thượng nhân lại nói thế?"
"Di tích được phát hiện hơn một vạn năm trước, đối với con người hiện tại, đó là di tích, là thứ cổ xưa. Nhưng thứ cổ xưa đó chính là thật sao?"
"Ta nghe nói di tích đó là sản vật của thời Đại Kiền, nhưng thời Đại Kiền thì đã sao, đó đã là kỷ nguyên mới, cách thời thượng cổ hàng vạn năm dài đằng đẳng."
"Người có chủ đích hoàn toàn có thể tạo ra một di tích không biết từ đâu ra trong thời Đại Kiền, chờ đến mười vài hay hai mươi vạn năm sau, có người tình cờ phát hiện, vừa nhìn thấy là di tích, liền trầm trồ thốt lên, tưởng rằng những gì ghi chép trong di tích là thật."
"Nếu thực sự có một vị Bất Hủ Tiên Nhân, thì tại sao ngoại trừ di tích này, thì không còn bằng chứng nào khác có thể chứng minh?"
"Những động tiên của thời Đại Kiền đã được khai quật cũng không chỉ có một hai cái, tại sao không thấy có ghi chép nào về Bất Hủ Tiên Nhân?"
Vân Chi gật đầu, những lời của Đạo Diễn Thượng Nhân ít nhiều cũng có lý: "Thượng nhân cũng biết Vân Chi vừa mới tìm thấy tổng bộ của Bất Hủ Giáo, tiếc rằng chúng chạy quá nhanh, không bắt được người nào. Nhưng từ những tài liệu mà chúng để lại, Vân Chi lại biết được một số chuyện."
Thật ra, Vân Chi không có được bất kỳ thông tin nào từ tổng bộ, nhưng vì lý do an toàn, cô không muốn nói ra chuyện của Lục Dương.
"Nguyện lắng tai nghe."
"Dựa theo cách nói của Bất Hủ Giáo, đặc tính Đạo Quả của Bất Hủ Tiên Nhân có thể được gọi là 'Bất Diệt', chỉ cần có người đọc đúng biệt hiệu và tiên danh của Bất Hủ Tiên Nhân, thì Bất Hủ Tiên Nhân bèn có thể phục sinh."
Đồng tử của Đạo Diễn Thượng Nhân khẽ co lại, vô cùng kinh ngạc, đặc tính này quả thật đặc biệt, đúng thật là muốn chết cũng không chết được.
"Mỗi Đạo Quả tiên nhân đều có đặc tính khác nhau, điều này quả thật không sai mà."
Đạo Diễn Thượng Nhân cảm thán một phen, rồi nói: "Tuy nhiên, điều này cuối cùng chỉ là lời nói từ một phía của Bất Hủ Giáo, ta vẫn giữ quan điểm của mình, đây là đang Tạo Tiên."
"Cách làm này tương tự như việc vương triều Đại Hạ dựa vào quốc vận để trở thành tiên, có kẻ đứng sau màn bịa ra một tiên nhân không tồn tại, lợi dụng tín ngưỡng của Bất Hủ Giáo, qua sự tích tụ của năm tháng, Bất Hủ Tiên Nhân dần dần xuất hiện. Khi lực lượng tín ngưỡng tích tụ đến một mức độ nhất định, Bất Hủ Tiên Nhân sẽ từ hư hoá thực, xuất hiện từ hư vô."
Vân Chi không hề phản bác, im lặng mà lắng nghe lý luận của Đạo Diễn Thượng Nhân. Bất Hủ Tiên Nhân đã hồi sinh, chắc chắn không phải là Tạo Tiên, nhưng lý luận Tạo Tiên có điểm đáng để học hỏi, ba Ma Giáo còn lại, nói không chừng là đang Tạo Tiên.
Vân Chi bái tạ Đạo Diễn Thượng Nhân, tiêu sái rời đi.
Tông Chủ Thiên Sách Tông tìm đến Đạo Diễn Thượng Nhân, nghĩ đến cảnh tượng cô ấy vừa mới tùy tiện xé toạc trận pháp, lòng cảm thấy sợ hãi không thôi: "Tổ sư, Vân Chi cuối cùng mạnh đến đâu, đã thành tiên rồi sao?"
"Đừng hỏi, ta không biết gì cả."
Vân Chi đã đi thăm viếng rất nhiều người, Đạo Diễn Thượng Nhân là người cuối cùng, làm xong việc, liền trực tiếp trở về tông môn.
Lúc này, Lục Dương trở về đỉnh Thiên Môn, lại tìm đến sư phụ một lần nữa.
"Thế nào, các vị sư huynh đã nói gì, có phải tất cả đều nói rằng dưới sự dẫn dắt của ta, Vấn Đạo Tông ngày càng cường thịnh?"
Bất Ngữ Đạo Nhân dương dương tự đắc, ông đã vì sự phát triển của Vấn Đạo Tông mà góp phần cống hiến không thể xóa nhoà.
Lục Dương nhìn sư phụ với ánh mắt phức tạp: "Quả thật là vậy, đóng góp của người rất lớn, nhưng mọi người vẫn muốn để đại sư tỷ quản lý tông môn nhiều hơn."
Bất Ngữ Đạo Nhân cúi đầu ủ rũ, dường như lòng đã nguội lạnh: "Quả nhiên là như vậy sao? Cũng được, vậy thì vị trí Tông Chủ này cứ nhường cho nó ngồi đi. Thế hệ mới thay thế hệ cũ, cũng là điều trong lẽ thường."
"Nhưng đệ tử vì tranh quyền đoạt vị, giam cầm sư phụ, nếu để truyền ra ngoài thì chung quy cũng không hay, làm tổn hại đến danh tiếng của Vấn Đạo tông chúng ta."
"Con thả ta ra khỏi đây, ta sẽ cao chạy xa bay, không bao giờ đề cập đến vị trí Tông Chủ nữa, và cũng không bao giờ quay lại Vấn Đạo Tông nữa, con thấy thế nào?" Bất Ngữ Đạo Nhân nói với ngữ điệu thương thảo.
Lục Dương do dự, cảm thấy Bất Ngữ Đạo Nhân nói cũng hợp tình hợp lý, sư phụ cũng không giống như người muốn tranh quyền đoạt vị. Ngay khi hắn đang cân nhắc về việc có nên thả sư phụ ra khỏi đây hay không, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ trên không.
"Sư phụ, người muốn ra ngoài như vậy sao?"
Bất Ngữ Đạo Nhân nghe thấy giọng nói này, biểu cảm chợt thay đổi.
Lục Dương ngước đầu, mừng rỡ khi thấy đại sư tỷ đã trở về: "Đại sư tỷ!"
Vân Chi khẽ ‘ừm’ một tiếng, nhẹ nhàng tiếp đất, không vướng đến một hạt bụi trần.
"Sư phụ, người vì muốn ra ngoài, mà lừa gạt tiểu sư đệ?"
Vân Chi nói với giọng điệu chẳng hề mang nét phàm tục nào, nhưng trong tai của Bất Ngữ Đạo Nhân, lại giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào, đáng sợ dị thường.
Lừa gạt? Lục Dương bừng tỉnh, chẳng lẽ mọi điều sư phụ nói với mình đều là lời nói dối?
Vậy chân tướng là gì?
Đầu óc của Lục Dương cấp tốc hoạt động, rất nhanh đã nghĩ ra một khả năng, hơn nữa xác suất của khả năng này rất lớn!
Sư phụ tẩu hỏa nhập ma, đại sư tỷ đại nghĩa diệt thân, trấn áp sư phụ tại nơi này, cân nhắc đến việc tốt khoe xấu che, nên không nói việc sư phụ tẩu hỏa nhập ma cho các vị trưởng lão khác biết.
Sư phụ nhân lúc đại sư tỷ không có mặt, truyền âm cho mình, dùng lời nói ngon ngọt để dụ dỗ mình xé bỏ tấm phù, gây họa cho thế gian?
Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, may thay đại sư tỷ đã đến.
Chỉ nghe đại sư tỷ tiếp tục nói:
"Người nhìn các Tông Chủ của những Tiên Môn khác xem, tất cả đều đang khắc khổ tu luyện, người lại nhìn bản thân mình xem, suốt ngày chơi bời lêu lỏng, bài tập tu luyện hàng ngày mà con sắp xếp cho người đã làm xong chưa? Đã đột phá cảnh giới chưa?"
"Việc gì cũng chưa làm xong, mà còn muốn ra ngoài chơi?"
Bất Ngữ Đạo Nhân lắp bắp, ngay cả một câu cũng không thốt thành lời.
Lục Dương câm nín.
Mình vừa nghĩ cái mợ gì vậy, làm sao Vấn Đạo tông có thể xảy ra những chuyện cẩu huyết như thế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận