Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 290: Ta đồng ý xử tử Bất Ngữ lão tặc (1)

- Sư phụ không phải là Hợp Thể kỳ sao, sao lại bị bắt được?
Là tông chủ Vấn Đạo Tông, Hợp Thể kỳ đỉnh phong, thậm chí có thể là kỳ Hợp Thể mạnh nhất, cho dù xếp hết người ở quận Đại Nhạn lại cũng không phải là đối thủ của Bất Ngữ đạo nhân.
Vậy mà còn bị bắt được sao?
- Sư phụ nói tai họa tù tội là một phần của tu hành hồng trần.
- Vậy vượt ngục có được tính là một phần của tu hành hồng trần không?
Vân Chi im lặng hồi lâu, nhìn Lục Dương thật sâu:
- Đừng hỏi sư phụ câu này, ta sợ ông ấy suy nghĩ điều này.
Lục Dương gãi đầu, ồ một tiếng:
- Ta còn một câu hỏi nữa.
- Cái gì?
- Chúng ta không nên đi thăm tù sao, sao chúng ta lại ăn cơm bây giờ?
Lúc này, Lục Dương và Vân Chi đang ngồi trong một phòng riêng, trước mặt là những món ăn ngon thịnh soạn.
Trở về từ di tích Bất Hủ, Vân Chi không trực tiếp đến nhà tù, mà trước tiên đưa Lục Dương đến tửu lâu tốt nhất ở quận Đại Nhạn, gọi hết các món đặc sản địa phương, nhìn thấy để khóe mắt Lục Dương giật giật.
Hắn rất muốn hỏi, sư phụ đang bị giam giữ không xa, hai người chúng ta ở đây ăn uống linh đình, có phải hơi không ổn không?
Nhưng suy nghĩ người ngồi đối diện là sư tỷ, cuối cùng vẫn không dám hỏi.
Vân Chi ăn một miếng bò viên hấp, bò viên dai chắc, cắn một miếng nước thịt tràn ra, nàng rất hài lòng.
Vân Chi buông đũa, mặt không biểu cảm giải thích:
- Sư đệ, ngươi phải hiểu rằng, sư phụ là gì, là bậc trưởng bối của chúng ta, điều mà bậc trưởng bối mong muốn nhất là thấy hậu nối thân thể khỏe mạnh, phát triển mạnh mẽ, chúng ta ở đây ăn ngon ngủ ngon, nếu sư phụ ở trong lao khi biết được tình hình gần đây của chúng ta, hẳn là sẽ vui mừng khôn xiết.
Lục Dương thấy sư tỷ nói rất có lý, nhưng vẫn thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.
Cảm giác dạo này đầu óc không tốt lắm, có phải là di chứng của việc đánh Hoàng Đậu Đậu Quyền?
… Mạc Đan Tâm, hiện giữ chức Thái thú quận Đại Nhạn.
Ông xử sự công bằng, giải quyết mọi việc không thiên vị, mọi người tặng cho ông biệt hiệu Mạc Thanh Thiên.
Ông đối mặt với sự nịnh hót và hối lộ của các thế lực địa phương, không hề lay động, đồng thời nghiêm khắc từ chối.
Ông đối xử với người phàm và người tu tiên như nhau, không đối xử đặc biệt với người tu tiên.
Hơn nữa, ông còn là người có tu vi cao nhất quận Đại Nhạn, tu vi Hóa Thần trung kỳ, dưới sự gia trì của quốc vận, không ai có thể đe dọa đến sự an toàn của ông.
Ông còn tập trung phát triển mạnh ngành du lịch, khai thác nền văn hóa ẩm thực độc đáo của quận Đại Nhạn, thu hút ngày càng nhiều người đến quận Đại Nhạn tiêu dùng, thúc đẩy kinh tế địa phương phát triển.
Dưới sự cai quản của ông, quận Đại Nhạn một mảnh phồn vinh.
Tuy nhiên, gần đây ông gặp phải hai chuyện ngoài ý muốn, cảm thấy vượt quá khả năng của mình.
Chuyện thứ nhất là triều đình phái quân đội đóng quân tại Phế Sơn, nghe nói là phát hiện ra cứ điểm của Ma giáo, không biết có liên quan đến Bất Hủ giáo đã diệt vong hay liên quan đến ba Ma giáo khác.
Thống lĩnh quân đội là Lữ lão tướng quân, tu vi Hợp Thể kỳ, uy vọng trong quân rất cao, có vị lão tướng quân này đóng quân, một tên thái thú nhỏ bé như ông cũng không cần phải lo lắng nữa.
Chuyện thứ hai là trong ngục giam nhốt một nhân vật có máu mặt, địa vị chỉ sau Bệ hạ, môn chủ của một trong Ngũ đại tiên môn, cường giả mạnh nhất dưới cảnh giới Độ Kiếp, kiếm đạo mạnh nhất đương thời, kẻ thù rải rác khắp thiên hạ, Bất Ngữ đạo nhân.
Cũng may vị lão đại này rất thành thật, nói bị nhốt trong ngục lớn thì bị nhốt trong ngục lớn, không hề chống cự.
Nếu thực sự chống cự, Mạc Đan Tâm còn thật sự nhốt không nổi Bất Ngữ đạo nhân.
Về mặt lý thuyết luật pháp, ông có quyền quản lý và chuyện của Bất Ngữ đạo nhân cũng không lớn, nhốt vài ngày là được rồi.
Nhưng Mạc Đan Tâm luôn cảm thấy địa vị của Bất Ngữ đạo nhân quá cao, nên báo cáo việc xử lý Bất Ngữ đạo nhân lên triều đình.
Hơn nữa, Mạc Đan Tâm còn phải đối mặt với một vấn đề ! Bất Ngữ đạo nhân đã bị nhốt, nhưng ông ta kể chuyện trong ngục lớn, có không ít người mộ danh mà đến.
Ví dụ như trộm vài lạng bạc, theo quy định của luật pháp thì phải bị nhốt trong ngục lớn năm ngày.
Người nhà đưa cơm, phòng giam ấm áp vào mùa đông và mát mẻ vào mùa hè, bên cạnh còn có đại năng Hợp Thể kỳ kể chuyện, năm ngày trôi qua thật thoải mái.
Không biết là ai truyền ra kinh nghiệm này, rất nhiều người lần lượt bắt chước, bây giờ ngục lớn đều không nhốt nổi tù nhân.
Người không biết còn tưởng quận Đại Nhạn là nơi hung tàn gì, ngục lớn chật ních người.
Nếu đây mà thành tin đồn, truyền đến tai Bệ hạ, thì bao nhiêu thành tích của ông đều bị người ta tạt nước bẩn, nói cũng không rõ.
Ai tin chứ, ngục lớn nhà ông chật ních người là để nghe kể chuyện à?
May mắn thay, sau khi triều đình biết được chuyện này, họ rất coi trọng, Thượng thư Hình bộ đích thân bay đến quận Đại Nhạn, xử lý vụ án Bất Ngữ đạo nhân.
- Đại nhân, Thượng thư Hình bộ sắp đến rồi.
Thủ hạ nhỏ giọng nhắc nhở, Mạc Đan Tâm nghe vậy, vội cởi bỏ thường phục, thay quan phục, ra ngoài nghênh đón.
Khi Mạc Đan Tâm ra ngoài, vừa khéo Thượng thư Hình bộ từ trên trời giáng xuống, ngay cả tùy tùng cũng không mang theo, có thể thấy lần xuất hành này của ông ta vội vàng như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận