Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 263: Truyền thừa thượng cổ, không thể tùy tiện luận bàn

Cửu Anh vừa chết, khí thế bên phía nhóm người Lục Dương lập tức dâng cao, gióng lên hồi trống xung trận, chấm dứt trận chiến.
"Chiến pháp Man Tộc - Nhất Lực Hàng Thập Hội!"
Man Cốt quát lớn một tiếng, một trái một phải, hai nắm đấm đánh thế gọng kìm, đánh bẹp đầu yêu thú khoác giáp.
Con mãng xà mình đầy hoa văn lạc lối trong ảo cảnh, mất đi lý trí, nuốt mất phân nửa của mình, đến khi nó tỉnh lại thì đã quá muộn, không còn cách cứu vãn.
Mạnh Cảnh Chu thấy Lục Dương một kiếm chém chết hai con yêu thú, trong lòng cũng nổi lên tính ganh đua, dùng Hám Thiên Lục Thức trực tiếp đánh chết Yêu Hổ và Sư Yêu, hai con yêu thú đó ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Ba người nhóm Mạnh Cảnh Chu mệt đến thở hồng hộc, trên mặt tràn ngập nụ cười.
Dù sao đi chăng nữa, thì cũng xem như giành được phần thắng trong trận chiến này.
Lục Dương không tốn quá nhiều sức lực, vừa rồi, thứ hắn dùng chính là sức mạnh của Bất Hủ Tiên Tử.
"Giải trừ!"
Trận chiến kết thúc, hắn cũng không cần phải duy trì hình dạng của Bất Hủ Tiên Tử nữa.
Vừa biến trở về nguyên hình, Lục Dương liền cảm thấy đầu óc trở nên linh hoạt, cách suy nghĩ cũng không đơn thuần như lúc nãy nữa.
"Vừa rồi mình đã làm gì vậy?!"
Lục Dương nhớ lại những chuyện ngây ngô mình làm lúc nãy, mồ hôi lạnh chảy ròng.
"Vừa rồi ngươi đã làm rất tốt mà, rất giống với phong cách của ta!" Bất Hủ Tiên Tử giơ ngón cái lên, khen Lục Dương có tư chất Tiên Nhân.
"Đó chính là vấn đề lớn nhất!"
Lục Dương hồi tưởng lại quá trình chiến đấu vừa rồi, dùng Hoàng Đậu Đậu Quyền biến thành dáng vẻ của Bất Hủ Tiên Tử, sức chiến đấu quả thật tăng lên rất nhiều, thậm chí có thể dùng từ tăng vọt để hình dung.
Hắn có thể đảm bảo, sử dụng Hoàng Đậu Đậu Quyền, tuyệt đối là sự hiện hữu vô địch trong giai đoạn Trúc Cơ, sẽ chẳng có ai là đối thủ của mình.
Nhưng cái giá phải trả cũng quá lớn.
Cười ngây ngô, nói những câu ngốc nghếch... May mà lần này không làm ra những chuyện quá khó coi, nếu không truyền ra ngoài thì nào còn mặt mũi nhìn đời nữa?
Lục Dương âm thầm hạ quyết tâm, coi Hoàng Đậu Đậu Quyền là cấm thuật, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không được sử dụng.
"Tiên tử, sau này ta không thể tùy tiện bắt chước cô nữa, quá nguy hiểm rồi." Lục Dương cảm thán, đây là dùng đầu óc để đổi lấy sức mạnh.
"Ta thấy đâu có nguy hiểm gì đâu?" Bất Hủ Tiên Tử ngơ ngác.
"Lợi hại thật đấy, Lục Dương, ngay cả Cửu Anh cũng bị ngươi giết rồi, không ngờ Tượng Hình Quyền của ngươi còn có thể đánh kiểu này." Mạnh Cảnh Chu cười ha hả.
"Đúng là đáng tiếc mà, ta học không được Lục thị Tượng Hình Quyền của ngươi, nếu không thì ta biến thành hình dáng của ba hoặc ông nội của ta, mượn sức mạnh từ họ, xem ai có thể thắng được ta chứ!" Nói đến đây, Mạnh Cảnh Chu lộ vẻ tiếc nuối.
"Nhưng có một vấn đề ta vẫn chưa nghĩ ra."
"Chuyện gì?"
"Cửu Anh khó xơi, vậy chúng ta trực tiếp dùng phù truyền tống chuyển nó đến Trấn Yêu Quan thì chẳng phải là xong chuyện rồi ư?" Mạnh Cảnh Chu thắc mắc, trong lúc Lục Dương đánh Tượng Hình Quyền lại biểu hiện ra vẻ mặt khẳng khái xả thân vì đại nghĩa, có cần thiết phải vậy không?
Lục Dương nghẹn họng.
Toang rồi, hắn bắt đầu dần bị đồng hóa bởi Bất Hủ Tiên Tử, đầu óc không linh hoạt nữa rồi.
"Lục sư huynh, vừa rồi, huynh biến thành người nào vậy?" Đào Yêu Diệp tò mò hỏi, sao cô lại không hay Lục sư huynh còn quen biết một cô bé dễ thương như vậy.
"Đây là truyền thừa Thượng Cổ, không thể tùy tiện luận bàn." Lục Dương nói với vẻ cao thâm khó dò, nhưng cũng không tính là nói dối.
Càng có nhiều người biết chuyện của Bất Hủ Tiên Tử thì càng nguy hiểm.
Cho đến giờ vẫn chưa biết được là ai đã giết chết Bất Hủ Tiên Tử, đối phương có thủ đoạn gì, mục đích là gì.
Những người biết về sự tồn tại của Bất Hủ Tiên Tử, đều có khả năng bị đối phương để ý.
Hiện tại chỉ có tổng cộng năm người biết về Bất Hủ Tiên Tử, gồm Lục Dương, Mạnh Cảnh Chu, Man Cốt, đại sư tỷ và Bất Hủ Tiên Nhân.
Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt thì không có cách nào, lúc Bất Hủ Tiên Tử hồi sinh, cả hai người họ đều có mặt.
Đại sư tỷ thì khỏi phải nói, ai gặp nguy hiểm còn chưa biết chắc.
Bất Hủ Tiên Nhân không thể rời khỏi Vấn Đạo Tông, cũng rất an toàn.
"Nào, nào, đến lúc kiểm kê chiến lợi phẩm rồi." Mạnh Cảnh Chu kêu gọi mọi người mổ xẻ yêu thú, xem có đồ tốt gì không.
Mạnh Cảnh Chu không thiếu bảo vật và linh thạch, thứ mà hắn ta tận hưởng là quá trình thu hoạch.
Cửu Anh bị Lục Dương nướng thành than, Yêu Đan bị chẻ làm đôi, trở thành phế đan, trên người Cửu Anh chắc chắn không kiếm được thứ gì tốt.
Hai con yêu thú bị một kiếm chém bay đầu khá bình thường, chỉ có các thứ như Yêu Đan và da lông.
Trên người Yêu Hổ do Mạnh Cảnh Chu giết có không ít đồ tốt, xương hổ, pín hổ đều có thể tráng dương, thật sự đáng tiếc, những thứ này lại là vật vô dụng nhất đối với Mạnh Cảnh Chu.
Máu của Yêu Hổ và Sư Yêu khá có giá, để đại sư luyện đan luyện hóa, có thể truy về cội nguồn, luyện hóa ra một giọt chân huyết của Lục Ngô và Sư Tử Chín Đầu.
Mật rắn của con mãng xà mình đầy hoa văn có thể giải độc, có thể bán được với giá tốt.
Đào Yêu Diệp là người nghèo nhất trong số bốn người họ, ba người nhóm Lục Dương đã từng làm nhiệm vụ nằm vùng trong Bất Hủ Giáo, còn góp một phần sức mọn trong dòng lịch sử diệt vong của Bất Hủ Giáo.
Những điều này đều là điểm cống hiến.
Ngược lại Đào Yêu Diệp tuy rằng làm không ít nhiệm vụ, nhưng chẳng có nhiệm vụ nào sánh bằng với nhiệm vụ Bất Hủ Giáo.
Man Cốt lột lớp vảy giáp của yêu thú khoác giáp, vảy giáp rắn chắc, hơn nữa khó lòng túm trên tay, là nguyên liệu tốt để làm áo giáp.
"Về đưa cho Hạo Nhiên sư đệ xem thử." Man Cốt bỏ vảy giáp vào ngọc bội thân phận.
Bốn người dọn dẹp gọn gàng, nhóm lửa trại, bắt đầu chuẩn bị bữa tối hôm nay.
Từ lúc sáng đi tham gia buổi đấu giá, đến trưa vào khu rừng rậm, lúc chiều bắt đầu chiến đấu, bận rộn suốt cả ngày, cũng là lúc nên nghỉ ngơi tận hưởng rồi.
Nhất là khi vừa có được nhiều nguyên liệu tốt đến thế, sẽ rất đáng tiếc nếu không ăn một bữa.
"Chúng ta có thể ăn sư tử được không? Đệ ở trong bộ lạc từng nghe nói ở vùng Trung Nguyên có một món ăn truyền thống gọi là Đầu Sư Tử, đệ mãi vẫn chưa được ăn." Man Cốt kiến nghị.
Đào Yêu Diệp trầm mặc một lúc rồi mới nói: "Phải chăng Đầu Sư Tử trong lời của Man sư đệ không cùng một nghĩa với đầu sư tử mà chúng ta đang thấy?"
"Chẳng phải đều gọi là đầu sư tử sao?"
"Thôi được rồi, đầu sư tử thì đầu sư tử vậy, hôm nay ăn sư tử."
Mọi người phân công hợp tác, Man Cốt tuy chưa từng ăn sư tử, nhưng khi còn ở Man Tộc thường xử lý các yêu thú khác, quy trình đều chả khác gì nhau, nên y phụ trách việc xử lý sư tử.
Lục Dương đốn ngã một cái cây lớn, dùng kiếm Thanh Phong đẽo thành cây gậy dài ba mét, dùng để xiên sư tử.
Mạnh Cảnh Chu bố trí trận phái tự động nướng thịt cỡ lớn, dựng lên giá nướng.
Đào Yêu Diệp đi xung quanh tìm trái cây có thể ăn được, ăn thịt ngấy rồi thì có thể ăn để bớt ngấy.
Sư tử được Man Cốt nhổ lông, moi nội tạng, quét lên nước sốt bí truyền của Man Tộc, Lục Dương xiên sư tử, đặt lên giá nướng, đốt lên Tam Vị Chân Hỏa.
Trên trận pháp tự động nướng thịt cỡ lớn, sư tử bị xiên qua bằng một cây gậy, xoay vòng một cách chậm rãi, bị Tam Vị Chân Hỏa nướng đến xì xèo ứa mỡ, mùi thơm nức mũi.
Man Cốt nhìn vào sư tử, thừ người ra thẫn thờ, không biết đang nghĩ đến chuyện gì.
"Man Cốt, đệ làm sao vậy?" Lục Dương còn tưởng rằng Man Cốt đang nhớ nhà.
"Đệ đang nghĩ, trận pháp nướng thịt tự động chủ yếu dùng cho xiên thịt nhỏ, đối với việc nướng cừu nguyên con, sư tử nguyên con, hoặc các động vật lớn khác thì có chút quá sức rồi, mà khả năng hấp thụ nhiệt cũng không đồng đều, rất thách thức kỹ thuật của các sư phụ nướng thịt."
"Vậy ý của đệ là..."
Lục Dương không rõ Man Cốt đang nghĩ gì.
"Đệ nghe nói ở vùng biên cương phương Nam có một số tông phái thiện nghệ điều khiển thi thể, liệu rằng chúng ta có thể học pháp thuật này được không, áp dụng vào việc nướng thịt?"
"Chẳng hạn như điều khiển xác của con cừu, để nó tự nướng chính mình trên ngọn lửa?"
Lục Dương câm nín.
Vấn Đạo Tông chỉ có mình ta là người bình thường thôi sao?
- Giải thích, Đầu sư tử, hay có thể gọi là thịt viên hầm, ở Hồ Sào thuộc tỉnh An Huy thường tổ chức múa lân vào ngày hội lễ tết, để ăn mừng hoa màu được mùa. vì vậy, người dân địa phương phải làm món điểm tâm có hình dạng giống đầu sư tử để đền đáp đoàn lân sư, đây là tập tục lưu truyền từ xưa. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận