Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 124: Đại Trưởng Lão

Lục Dương hoảng hồn, trái tim của hắn ‘thình thịch’ mà đập liên hồi, chiếc quan tài trong lăng mộ chính là một chiếc quan tài bằng đá, trên đó chạm khắc những hoa văn nhật nguyệt tinh tú với phong cách phức tạp mà cổ xưa, không biết được đúc từ thời đại nào, nhưng với quy cách cao thế này, chắc chắn là được dùng để chôn cất một người quyền thế!
Mà Đại Trưởng Lão của Vấn Đạo Tông, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của ‘người quyền thế’.
"Không lẽ Đại Trưởng Lão của Vấn Đạo Tông thật sự được an táng ở trong đó?!" Lục Dương như đụng phải kình địch, phải chăng bản thân đã kích hoạt cơ chế nào đó, hay là Đạo Quả của Bất Hủ Tiên Tử có thể khiến cho xác chết sống dậy, hoặc là do nguyên nhân kỳ bí nào đó?
Nắp quan tài chậm rãi bay lên, một cụ già với bộ râu dài ngồi dậy từ trong quan tài, Lục Dương vừa nhìn, con ngươi liền thoáng co rút lại, đối phương đúng thật là Đại Trưởng Lão của Vấn Đạo Tông!
Đại Trưởng Lão đôi khi đến đỉnh Thiên Môn để hỏi Đại sư tỷ về một số vấn đề, Lục Dương từng thấy qua dáng vẻ của Đại Trưởng Lão.
Lúc này, Lục Dương đang cân nhắc xem có nên đánh một bài Đại Sư Tỷ Tượng Hình Quyền, triệu hồi đại sư tỷ hoặc là sử dụng Trì Xích Thiên Nhai để truyền tống bản thân đến khoảng không bên mép vực.
Đại Trưởng Lão có giọng điệu già nua và ánh mắt tràn đầy sự mơ màng, ông ta nhìn về phía Lục Dương: "Lục Dương? Tại sao con lại ở đây?"
Lục Dương hoảng hốt, theo như suy đoán của hắn, trong Vấn Đạo Tông có một kẻ giả mạo Đại Trưởng Lão, còn người đang ở trong quan tài trước mắt là Đại Trưởng Lão thật, bản thân chỉ từng gặp Đại Trưởng Lão giả, vậy đối phương sao lại có thể nhận ra hắn?
"Đại Trưởng Lão, người nhận ra con à?" Lục Dương dè dặt hỏi.
Trong không gian tinh thần, Bất Hủ Tiên Tử bĩu môi, Lục Dương chưa từng thể hiện sự kính cẩn như thế đối với mình.
Bản thân cô chính là vị tiên nhân, thế mà tên tiểu tử Lục Dương này chẳng có tí lòng kính nể gì đối với cô!
Câu hỏi của Lục Dương khiến cho Đại Trưởng Lão cảm thấy lạ lùng hơn: "Tất nhiên là nhận ra, con chẳng phải là đệ tử của Lão Cữu, Kiếm Linh Căn Lục Dương hay sao? Lúc ban đầu khi con tham gia bài khảo nghiệm nhập tông của Vấn Đạo Tông, ta còn quan sát con thông qua gương nước."
"Trái lại, ta còn muốn hỏi con, khi không lại chạy đến chỗ này của ta làm gì, làm phiền giấc ngủ của ta."
"Ngủ... ngủ sao?" Não của Lục Dương không theo kịp, nào có ai không có chuyện gì mà lại ngủ trong quan tài.
Đại Trưởng Lão ngáp dài một cái, thậm chí cả khóe mắt cũng ứa cả lệ, trông điệu bộ quả thật là vừa ngủ dậy: "Vừa nãy xây mộ phần xây đến mệt quá, bèn chợp mắt một tí, già rồi, đúng là già rồi. Trước kia, ta chẳng bao giờ cảm thấy mệt như thế này, không nhận mình già cũng không được mà, dù gì ta cũng đã ba ngàn tuổi rồi."
"Xây mộ phần?" Lục Dương trừng to mắt, hắn nghe nói tu sĩ có thể cảm nhận được đại nạn sắp đến, vì vậy họ thường sẽ làm sẵn di chúc, giao phó hậu sự, xây dựng mộ phần.
Lục Dương suy nghĩ về sự cống hiến của Đại Trưởng Lão đối với Vấn Đạo Tông, trong lòng cảm thấy vô cùng day dứt: "Chẳng lẽ là người sắp... sắp..."
Bất luận thế nào đi chăng nữa thì Lục Dương cũng không thốt ra được những lời phía sau.
Đại Trưởng Lão gật đầu: "Đúng vậy, cũng là lúc để suy nghĩ sau khi về hưu nên làm gì rồi, Đái Bất Phàm nói rằng sau khi ta về hưu thì còn có thể sống thêm năm ngàn năm nữa, bảo ta nên tìm chút thú vui cho riêng mình, sau khi suy nghĩ một hồi, ta cảm thấy xây mộ phần là một lựa chọn không tồi, dù sao thì sớm muộn gì cũng sẽ dùng tới."
Lục Dương cạn lời.
Vừa rồi, hắn bị tiêm nhiễm bởi bầu không khí, đầu óc của hắn tạm thời bị đoản mạch. Bây giờ hắn mới nhớ ra rằng, giai đoạn Hợp Thể chí ít cũng có thể sống đến tám ngàn tuổi, người có tu vi cao thâm như Đại Trưởng Lão, chắc chắn có thể sống được lâu hơn.
Trả lại sự cảm động vừa nãy đây!
"Sớm như thế mà người đã xây mộ rồi à?" Lục Dương định bụng nói sở thích này của người quả đúng là độc đáo .
"Có gì mà không được? Ta nghe nói người phàm ở một số nơi sẽ vay một khoản tiền lớn từ Tiền Trang để mua nhà, họ dùng sự cực nhọc cả đời để trả nợ."
"Phàm nhân có thể cực nhọc cả đời vì nhà cửa, vậy thì ta vất vả trong nửa đời còn lại của mình vì mộ phần tất nhiên cũng chẳng có vấn đề gì."
Lục Dương bị lý luận của Đại Trưởng Lão làm cho không nói nên lời.
"Đây cũng chẳng phải là huyệt mộ duy nhất mà ta xây dựng, ở nơi khác còn có nhiều huyệt mộ đã xây xong, nơi đây chỉ là khuôn mẫu, ngay cả cương thi cũng chưa chuẩn bị xong, tạm thời quăng một số Bạch Mao cương thi để duy trì bầu không khí."
"Đúng rồi, ta đã đặc biệt lựa chọn một vách núi ở Vấn Đạo Tông để xây mộ phần, con tìm đến đây bằng cách nào?"
Lục Dương trầm mặc, hắn không muốn nhớ lại quá trình cho lắm.
Thì ra nơi đây vẫn nằm ở Vấn Đạo Tông. Xem ra khoảng cách truyền tống của mình cũng không xa cho lắm.
Bất Hủ Tiên Tử nói với giọng điệu biếng nhác: "Chắc chắn là ngươi không thể truyền tống đi xa được. Khoảng cách truyền tống có mối quan hệ mật thiết với tu vi, ngươi mới ở giai đoạn Trúc Cơ, ngươi thật sự tưởng rằng mình có thể lên trời hay sao?"
Đại Trưởng Lão không tài nào biết được sự tồn tại của Bất Hủ Tiên Tử.
"Vậy nên người thường không có mặt ở Đại Điện Nhiệm vụ là bởi vì...?"
"Công việc giao cho Đái Bất Phàm, sống một cuộc sống hưu trí từ sớm."
Rất hợp lý.
Đại Trưởng Lão thấy Lục Dương không muốn kể quá trình chi tiết mà hắn dùng để đi đến mộ phần, bèn hỏi: "Cần ta đưa con trở về không?"
Lục Dương nhanh chóng gật đầu, đây là điều mà hắn mong mỏi.
Đại Trưởng Lão bước ra khỏi quan tài, thoáng chạm vào Lục Dương. Ngay lập tức, hắn bị bao phủ bởi một bong bóng khí khổng lồ, Đại Trưởng Lão chắp tay sau lưng, bay ra khỏi huyệt mộ, Lục Dương đứng trong bong bóng khí, theo ở phía sau.
Tốc độ của Đại Trưởng Lão nhanh như một tia chớp. Chỉ trong nháy mắt, họ đã rời khỏi vách đá, lúc này, Lục Dương mới biết tại sao lại phải bọc hắn trong bong bóng khí. Bởi lẽ cơ thể của hắn không tài nào chịu được tốc độ của Đại Trưởng Lão.
Rời khỏi vách đá, đập vào mắt là một thảo nguyên mênh mông, sắc xanh bạt ngàn. Trên thảo nguyên còn có bầy dê đang gặm cỏ non và các loại yêu thú hoang mãng. Dao động khủng khiếp phát ra từ yêu thú khiến Lục Dương khiếp đảm.
Xem ra, nơi đây chính là chỗ trong lời mà đại sư tỷ từng nói khi hắn gia nhập Vấn Đạo Tông: ‘Còn có một số nơi nguy hiểm, nếu tu vi không đủ bèn thân tử đạo tiêu.’.
Với tu vi của hắn, tuyệt nhiên không có khả năng an toàn rơi xuống vực núi... câu này sao lại nghe gượng gạo đến thế?
Đại Trưởng Lão dẫn theo Lục Dương phi hành. Bởi lẽ tốc độ bay quá nhanh, không tài nào nhìn rõ cảnh quan phía dưới, nên cũng không tồn tại vấn đề sợ độ cao.
Trong quá trình phi hành, Lục Dương có chút khiếp vía, với tốc độ bay của Đại Trưởng Lão, mà bay lâu như vậy vẫn chưa đến đỉnh Thiên Môn, rốt cuộc là hắn bị truyền tống tới nơi xa đến nhường nào.
Ngay lúc Lục Dương đang suy nghĩ miên man, Đại Trưởng Lão đã dừng lại, Lục Dương phát hiện ra rằng họ đã đến đỉnh Thiên Môn rồi.
Đại Trưởng Lão đưa Lục Dương xuống, bèn lập tức rời đi.
Trong lúc ngủ trong quan tài, Đại Trưởng Lão gặp phải vướng mắc trong việc tu luyện, muốn tham khảo quan điểm của các sư đệ.
Ông ấy đi đến Dược Viên, thế nhưng Nhị Trưởng Lão không có ở đó. Ông ấy đến đỉnh Luyện Thể, Tam Trưởng Lão cũng không có mặt. Ông ấy đến đỉnh Quân Tử, nhưng Tứ Trưởng Lão cũng không thấy đâu.
"Người đi đâu cả rồi?" Đại Trưởng Lão thấy rất khó hiểu, hắn không nhớ Lão Nhị, Lão Tam và Lão Tứ là hạng người thích đi lung tung, thường ngày tìm người nào bèn gặp ngay người đó. Sao hôm nay lại chẳng tìm thấy ai.
Đại đệ tử của Tứ Trưởng Lão, Lý Hồng Văn, thấy Đại Trưởng Lão tìm sư phụ của mình, bèn nói: “Hình như sư phụ đã tìm thấy tung tích của Tông Chủ, ông ấy đã cùng với Nhị Trưởng Lão đi đến đỉnh Thiên Môn rồi."
"Tung tích của Lão Cửu? Đỉnh Thiên Môn?" Đại Trưởng Lão không ngờ tới rằng lại phải trở lại đỉnh Thiên Môn.
Ông ấy đến đỉnh Thiên Môn và hỏi Lục Dương rằng phải chăng hắn biết được tung tích của Bất Ngữ Đạo Nhân. Lục Dương chỉ cho Đại Trưởng Lão phương hướng, ông ấy bèn thuận lợi đến được khu rừng thông, tìm thấy sáu vị sư đệ và một vị sư muội đang ăn lẩu, cùng với Bất Ngữ Đạo Nhân.
Bất Ngữ Đạo Nhân thấy Đại Trưởng Lão đứng ngoài động phủ, liền vẫy tay một cách nhiệt tình: "Đã lâu rồi sư huynh đệ chúng ta không sum vầy cùng nhau, vừa hay, mọi người đang chuẩn bị ăn lẩu, thì đại sư huynh bèn tới rồi."
"Đại sư huynh, huynh mau vào trong, chỉ còn thiếu mỗi mình huynh nữa thôi đấy."
Đại Trưởng Lão dùng ánh mắt hoài nghi mà nhìn Bất Ngữ Đạo Nhân, người đang đầy vẻ nhiệt tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận