Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 472: Mạnh Cảnh Chu tiên nhân kiếp khó

Không gian tinh thần.
Lục Dương đang lấy thân thể phàm nhân giúp Mạnh Cảnh Chu chống cự một kiếp của tiên nhân, cảm động đến cực điểm, công đức vô cùng tận.
- Để bản tiên từ từ dạy dỗ tiểu tử Mạnh gia này, cái gì gọi là ngươi có bản tiên hay không đều như thế!
Bất Hủ tiên tử giống một con mèo xù lông, giương nanh múa vuốt muốn tìm Mạnh Cảnh Chu gây phiền phức.
- Tiên tử tiên tử, lão Mạnh là một kẻ phàm nhân, không lựa lời nói, ta không cần chấp hắn làm gì.
Lục Dương liều mạng lôi kéo cánh tay của Bất Hủ tiên tử, không dám cho nàng đi ra ngoài.
Bất Hủ tiên tử thở phì phò hỏi:
- Ngươi nói xem, bản tiên nể mặt ngươi, có lòng tốt nghĩ biện pháp cho hắn, đối xử với hắn cũng không tệ, hắn cứ thế mà nói xấu bản tiên?
- Tiên tử đại nhân ngài rộng lượng, lão Mạnh tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, bỏ qua cho hắn lần này đi.
Bất Hủ tiên tử thở phì phò ngồi trở lại, bàn chân nhỏ lắc qua lắc lắc liên tục.
- Ngươi nói thử, tiểu tử Mạnh gia nói mấy thứ đặc biệt đó, bản tiên có chỗ nào không giống?
- Lão Mạnh nói người trong cơ thể có Thượng Cổ tiên nhân, hẳn là kỳ vận không ngừng?
- Bản tiên cũng đã cho ngươi làm đại tông chủ, quản lý Vấn Đạo tông lớn như vậy, ngay cả Vân Chi nha đầu cũng phải nghe theo mệnh lệnh của ngươi! Ngũ Hành tông tới chơi, còn để ngươi tiếp đãi!
- Có lẽ là pháp bảo Thượng Cổ không trọn vẹn làm vũ khí?
- Minh Nguyệt kiếm của ngươi không phải sao? Phi kiếm của Tiên nhân, do Ứng Thiên Tiên tự tay luyện chế, tỉ mỉ chế tạo, Kỳ Lân Tiên như nhặt được chí bảo, cẩn thận nghiêm túc sử dụng, cuối cùng bị nha đầu Long Phượng hai tộc bẻ gãy?
- Vậy có lẽ là nắm giữ các bí mật động tời?
- Thượng Cổ bí văn đó, ta cũng đã kể cho ngươi không ít, nó đều là bí mật, ngươi có thể nghe được từ nơi khác sao?
Lục Dương suy nghĩ, đúng vậy, nếu là hắn mang những chuyện mà tiên tử kể ra bên ngoài, hình tượng Tiên nhân mà Ứng Thiên Tiên đau khổ duy trì sẽ lập tức bị hủy hoại, quả thực được xưng là bí mật động trời.
- Chắc là quen thuộc nhiều phương pháp tu hành?
- Không phải bản tiên mỗi ngày đều cho ngươi thấy như thế nào gọi là dựa vào đi ngủ để tu hành? Còn có Thôn Thiên Phệ Địa cổ xưa nhất, có thể tăng tốc độ tu hành của ngươi.
- Vô địch cùng cấp?
- Cùng cấp bậc vô địch?
Nói đến đây, Bất Hủ tiên tử lại càng đắc ý, nàng lập tức đứng ở trên giường, từ trên cao nhìn xuống Lục Dương.
- Ngươi quên bản tiên đưa cho ngươi Vô Địch đan, để ngươi vô địch cùng giai, bách chiến bách thắng? Cũng chỉ có bản tiên mới có thể làm được điểm này, nếu đổi thành Ứng Thiên Tiên, Kỳ Lân Tiên cái gì đó, đều không được!
- Còn có lúc ngươi là tông chủ tạm thời, lấy tu vi Trúc Cơ kỳ, chiến thắng Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần ba đại cảnh giới, không có bản tiên trợ giúp, ngươi có thể làm được sao?
- Vậy lời nói kinh người, có kiến thức mà cấp bậc này không nên có?
Bất Hủ tiên tử hết hứng thú, từ đứng ở trên giường biến thành ngồi ở trên giường, oán khí đối với Mạnh Cảnh Chu đã tiêu tán không biết đi nơi nào.
- Tuổi ngươi còn nhỏ đã biết nhiều bí văn Tiên nhân, bí văn Thượng Cổ, còn thông thái hơi cả Hợp Thể kỳ, cái này còn chưa tính sao?
- Mỹ nữ ôm ấp yêu thương?
Bất Hủ tiên tử hiếm thấy lộ ra thần sắc khó tả, tê một tiếng.
- Mỹ nữ ôm ấp yêu thương hơi khó, nhưng tiểu cô nương dung mạo xinh đẹp xung quanh ngươi vẫn rất nhiều nha, tỉ như Vân nha đầu, tỉ như sư muội của ngươi Đào Yêu Diệp, tỉ như tiểu nha đầu ở Nguyệt Quế tiên cung kia, gọi là cái gì nhỉ, a đúng, gọi Lan Đình.
- Nhưng những người này đều là do ta đã quen trước khi ngươi phục sinh.
- Nếu không bản tiên ôm ngươi một cái?
Lục Dương nhìn khuôn mặt tinh xảo đứng đầu trong thập đại mỹ nữ thời đại Thượng Cổ của Bất Hủ tiên tử, tỉnh táo từ chối.
Hắn phúc bạc mệnh cạn, gánh không được ngọn nguồn của nguyền rủa như Bất Hủ tiên tử.
- Còn có đi bí cảnh như về nhà?
- Cái này hơi khó, bí cảnh mà bản tiên biết sợ bây giờ cũng đã mất... à đúng rồi, không phải ngươi đã đi qua Bất Hủ bí cảnh sao, phòng bếp của bản tiên đều ở đó!
Lục Dương: trầm mặc.
Lão Mạnh nói hoàn toàn không sai, ta làm gì giống như người trong cơ thể có Thượng Cổ tiên nhân, có thể sống đến hiện tại toàn bộ đều nhờ vào mạng lớn của hắn.
Sư phụ ta khi còn bé nói trong cơ thể phong ấn thượng cổ hung thú có khi còn giống hơn.
Trấn an được Bất Hủ tiên tử xù lông, lúc này Lục Dương mới rời khỏi không gian tinh thần.
- Nhớ kỹ, ngươi thiếu ta một cái mạng.
Lục Dương phát bệnh cũng không phải một ngày hai ngày, Mạnh Cảnh Chu cũng không quá để ý.
- Lão Mã, đi đến thành trì gần nhất, hai ta đi tìm hiểu tin tức.
Mạnh Cảnh Chu vỗ vỗ lão Mã.
Lão Mã không nhanh không chậm đi tới, giống như biết rõ nơi nào có thành trì.
Xe ngựa chạy đến đường núi yên lặng, đột nhiên trên trời rơi xuống mưa to, không có bất kỳ báo trước gì, giống như muốn rửa sạch sẽ thiên địa.
Ầm ầm.
Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh lớn, giống như có thứ gì đó cực lớn lăn xuống.
Hai người vén rèm xe lên ngẩng đầu nhìn lên, phía dưới màn mưa, ngọn núi bắt đầu run rẩy kịch liệt, đất đá nhao nhao văng khắp nơi.
Như một đầu dã thú hung mãnh, đang kịch liệt rung chuyển bên trong, điên cuồng trào lên từ dưới núi.
Vô số cây cối bởi vì bị bùn nhão cọ rửa, nghiêng nghiêng ngã trên mặt đất, cùng lăn xuống dưới núi.
- Là đất đá trôi!
Oanh !
Đất đá rớt xuống, tựa như âm binh công kích, phóng tới xe ngựa hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận