Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1466: Pháp Thiên Tượng Địa

Mạnh Cảnh Chu nhìn bộ quần áo khổng lồ Lục Dương lấy ra, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Tên nhóc này lôi từ đầu ra bộ đồ kì quái vậy?
"Khu khu, đây chính là bảo y vô thượng ta dày công tu luyện nhiều ngày, hao tốn vô số tâm huyết mới luyện chế thành công, pháp tướng của ngươi trần truồng như vậy trông chẳng ra sao cả, ta đặc biệt luyện chế ra để cho nó mặc đấy.
Thực ra là sau khi phát hiện Tụ Lý Càn Khôn khiến quần áo to lên, Lục Dương đã không ngừng luyện tập để thu nhỏ lại, muốn nắm vững được Tụ Lý Càn Khôn chân chính.
Kết quả là Tụ Lý Càn Khôn chân chính thì chưa luyện thành, mà quần áo thì cứ to lên rồi lại to lên, không thể trở về kích thước ban đầu nữa.
Bộ quần áo lớn như vậy Lục Dương cũng chẳng dùng đến, chi bằng đưa cho huynh đệ tốt.
Mạnh Cảnh Chu liếc xéo, tin lời ngươi chắc ta gặp ma.
Nhưng mà mặc vào cũng đâu có sao.
Mạnh Cảnh Chu để pháp tướng mặc quần áo vào, nói cũng lạ, rất vừa vặn. Pháp tướng vốn uy phong lâm liệt, một tay cầm khiên, một tay cầm kiếm, sau khi mặc quần áo vào lại toát lên vẻ nho nhã, giống như một vị thư sinh đọc đủ sách thánh hiền ra trận.
Trên người pháp tướng Thuần Dương vô thượng bừng lên ngọn lửa Thuần Dương khủng bố, chỉ một tia lửa cũng đủ thiêu chết vô số tiểu quỷ, quần áo bình thường vừa chạm vào sẽ bị thiêu thành tro bụi ngay lập tức.
Nhưng quần áo của Lục Dương sao có thể là phàm vật, nó đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, chẳng mảy may sợ hãi ngọn lửa Thuần Dương. Coi như đây là quà Lục Dương tặng, lỗ vốn là Lục Dương chịu. "Cũng tàm tạm" Mạnh Cảnh Chu rất hài lòng với diện mạo mới của pháp tướng, vừa oai phong lại nho nhã, chứ pháp tướng trước kia trông như đồ tể, chẳng tương xứng với thần phận Mạnh đại thiếu gia của hắn chút nào. Trên đường trở về, Lục Dương càng nghĩ cảng thấy sai sai, rõ ràng là mình bỏ công sức ra học Tụ Lý Càn Khôn, sao cuối cùng lại chẳng được lợi lộc gì, ngược lại còn mang ơn lão Mạnh. "Hay là ta cũng biến mình to lên? Tiên tử, ngươi biết cách nào để biến cơ thể to lên không?"
Nghĩ đến những lần chứng kiến cao thủ giao chiến, thường là đi sơn đảo hải, biến hình to lớn chiến đấu, Lục Dương cảm thấy mình cũng nên học tập pháp thuật biến hình, sau này chiến đấu cũng cần đến. "Vậy thì học Pháp Thiên Tượng Địa đi.
Pháp Thiên Tượng Địa là thần thông vô thượng, nổi tiếng hơn cả Tụ Lý Càn Khôn, ngay cả tu sĩ Hợp Thể kỷ cũng hiếm người tu luyện thành công, Lục Dương mới chỉ là Hóa Thần hậu kỳ, càng không có khả năng học được. Tuy nhiên, xét đến thiên phú hơn người của Lục Dương, Bất Hủ Tiên Tử cảm thấy cũng nên thử xem sao.
Dù sao luyện sai cũng đâu phải lỗi của nàng.
"Vậy thì học cái này!"
Lục Dương quay lại nơi học Tụ Lý Càn Khôn trước đó, để Bất Hủ Tiên Tử trực tiếp chỉ dạy.
"Pháp Thiên Tượng Địa, đúng như tên gọi, thông qua việc mô phỏng lực lượng của "Thiên' và 'Địa, đạt đến trạng thái dung hợp với pháp tắc tự nhiên của trời đất, từ đó khiến cơ thể trở nên to lớn vô cùng, sánh ngang với trời đất!"
"Muối thi triển thì phải kết ấn Thiên Địa trong lòng, thủ thế như vậy... "Tiểu Dương Tử, tĩnh tâm ngưng thần, cảm nhận trời đất."
Pháp Thiên Tượng Địa khó học ở chỗ nó không có đường tắt, chỉ có thể dựa vào ngộ tính.
Những đại tu sĩ tu luyện thành công Pháp Thiên Tượng Địa thường sẽ đặc biệt luyện chế một bộ quân áo khổng lồ để mặc khi biến hình, Lục Dương thì hoàn toàn không cần lo lắng chuyện này.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng thanh khiết như nước đổ xuống bãi cỏ, tạo nên một khung cảnh yên bình tĩnh lặng.
Lục Dương ngồi xếp bằng, ngũ tâm hướng thiên, hít sâu một hơi rồi từ từ thổ ra, dường như vào khoảnh khắc này, mọi tạp niệm đều bị gạt bỏ, chỉ còn lại hắn đang đối thoại với trời đất.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo linh khí và hơi thở tươi mát của núi rừng xa xôi, dường như ngay cả linh khí cũng đang đáp lại lời kêu gọi của hắn.
Lục Dương cảm nhận được nhịp đập của đại địa, như thể đang hòa nhịp với nhịp tim của chính mình, vững chắc mà mạnh mẽ, ẩn chứa sức mạnh vô tận.
Ba ngày ba đêm trôi qua, Lục Dương không ăn không uống không ngủ, hoàn toàn hòa mình vào thiên địa.
Ánh nắng ban trưa xuyên qua kẽ lá chiếu rọi lên gương mặt Lục Dương, hắn mở mắt, đứng dậy, cả người như sáng bừng sức sống. Hòa mình vào thiên địa là một trải nghiệm chưa từng có, khiến hắn cảm xúc dạt dào. Lục Dương giơ một tay lên trời, muốn mô phỏng tư thế độc tôn thiên hạ của Thế Tôn.
"Pháp Thiên Tượng Địa!"
Lục Dương biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn lại bộ quần áo rơi trên mặt đất. Hắn cảm thấy mình như một vị thần linh cao cao tại thượng, bao quát chúng sinh, trong mắt hắn, chúng sinh chỉ là những con kiến hôi nhỏ bé.
"Đây chính là cảm giác biến thành người khống lồ sao, quả nhiên khác biệt hoàn toàn" Bất Hủ Tiên Tử bay lên trời tìm Lục Dương.
"Tiên tử, ta thành công rồi!"
Lục Dương vui mừng nói, cuối cùng cũng học được một môn pháp thuật sau bao nhiêu ngày khổ luyện. Bất Hủ Tiên Tử gãi đầu, không biết nên miêu tả trạng thái hiện tại của Tiểu Dương Tử như thế nào. Nàng thi triển pháp thuật tạo ra một chiếc gương, Lục Dương soi gương nhưng chẳng thấy gì cả. Cuối cùng Bất Hủ Tiên Tử cũng tìm được từ ngữ thích hợp để miêu tả:
"Nhị sư đệ, hình như ngươi biến thành linh khí rồi:
Có một luồng linh khí đang bay lơ lửng trên bầu trời, đó chính là Lục Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận