Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 237: Lưu đày

"Xem ra gần đây hai vị sư đệ cảm thấy tu hành nhàm chán, thiếu đi động lực nâng cao cảnh giới nên mới quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy."
"Nếu đã như vậy, hai vị sư đệ cớ sao không đi tới khu vực tiếp giáp giữa Yêu Vực và Đại Lục Trung Ương rèn luyện một phen?"
"Đại sư tỷ, chuyện này có vẻ không..."
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu còn muốn phản kháng, nhưng đại sư tỷ không cho họ giải thích, một tay nắm lấy cổ áo của một người, y như túm hai chú thỏ con, rồi tiện tay quăng đi.
Hai người họ chỉ thấy cảnh vật trước mắt chợt thay đổi, thì đã xuất hiện trên không trung, bay về hướng nam với vận tốc khủng khiếp, hoặc nói đúng hơn là bị quăng về phương nam.
Cảnh vật xung quanh biến đổi quá nhanh, hai người hoàn toàn không tính được hiện tại họ đang bay với vận tốc bao nhiêu. Chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy một chiếc thuyền bay lướt ngang qua, lóe lên rồi biến mất, hoặc là một đại năng phi hành, cũng chỉ vụt qua trong thoáng chốc, làm cho hành khách trên thuyền bay và vị đại năng kia đều ngẩn người, âm thầm suy đoán xem hai người kia đã đạt đến tu vi gì, mà tốc độ bay lại kinh khủng như vậy.
Rầm !
Hai người họ rơi xuống đất, người ngã ngựa đỗ, đầu cắm xuống đất, hai chân dang lên trời, bị dây leo quấn lấy.
"Cảm giác cơ thể như sắp tan rã rồi." Lục Dương cắn răng cố đứng dậy, cơ thể đau như thể bị người ta tháo tung ra rồi lắp ráp lại.
"Đây là đâu?" Mạnh Cảnh Chu nhìn quanh, hắn ta thấy nơi này là một khu rừng rậm rạp, phụ cận mọc nhiều loại thực vật hiếm thấy, hơn nữa ẩm ướt dị thường.
"Đại sư tỷ chẳng phải đã nói đó sao, bảo hai người chúng ta đến khu vực giáp ranh với Yêu Vực để rèn luyện, nơi đây có lẽ là khu vực tiếp giáp với Yêu Vực."
Lục Dương chỉ ra những loại đặc sản ở xung quanh: "Ngươi nhìn xem, quanh đây toàn là những thứ khó lòng thấy được ở Đại Lục, đây là hoa Kim Tiền, đây là Vân Lưu Thảo, đây là Vạn Thanh Mộc, đây là... một con yêu xà mà ta không nhìn ra cảnh giới... hả?"
Trong tầm nhìn của hai người họ xuất hiện vài con yêu xà toàn thân màu xanh sẫm, đầu hình tam giác, phát ra tiếng rít mà thò thụt chiếc lưỡi của mình, cấp tốc mà bò về phía họ.
"Chạy mau!"
Hai người họ nhìn không thấu cảnh giới của mấy con yêu xà, không dám chủ quan, thoát khỏi dây leo, lúc rơi xuống đất lộn nhào một vòng bèn vắt cẳng lên chạy.
Bầy yêu xà này vừa nhìn liền biết không dễ chọc, cảnh giới Trúc Cơ thì cũng chả có gì đáng sợ, chỉ sợ rằng đối phương không chỉ cảnh giới Trúc Cơ.
"Mấy anh ơi, đừng chạy mà, qua đây chơi với tụi em đi." Mấy con yêu xà miệng thốt tiếng người, vọng vào tai là giọng nói đầy mê hoặc, ưỡn ẹo, da diết.
"Tụi em nhất định sẽ làm mấy anh sướng như tiên !"
"Qua đây chơi đi mà!"
Hai người họ quay đầu lại, thấy bầy yêu xà đã biến thành hình người, dung mạo quyến rũ, xinh xắn yêu kiều, ăn mặc hở hang, vừa nhìn liền biết không phải phường lương thiện.
"Thôi khỏi, thôi khỏi, mấy cô xấu quá." Mạnh Cảnh Chu lịch sự từ chối.
Nghe thấy lời này, bầy yêu xà trước tiên sững sờ một thoáng, sau đó đùng đùng lửa giận, đuổi theo với tốc độ ngày càng nhanh.
May mà Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu cũng không phải là hạng xoàng, nói đến bản lĩnh chạy thoát thân thì họ chả ngán một ai, hai chân dịch chuyển nhanh như bay.
Đáng tiếc họa vô đơn chí, hai người họ một chốc bất cẩn, thì đã lọt vào vũng đầm lầy.
Nhìn thấy bầy yêu xà sắp đuổi kịp, Lục Dương đánh liều: "Cứ như vậy sẽ không ổn, Súc Địa để đào tẩu thôi."
"Vậy ta thì sao?"
"Đứng yên đó, Họa Địa Lao!" Lục Dương nhanh chóng vẽ một vòng tròn xung quanh Mạnh Cảnh Chu, Mạnh Cảnh Chu còn chưa kịp phản ứng thì đã xuất hiện trong địa lao.
Lục Dương thi triển Súc Địa, đẩy theo địa lao và tù nhân Mạnh Cảnh Chu chạy trốn.
"Hai chiêu thức này còn có thể kết hợp sử dụng à?"
Bầy yêu xà ở phía sau nhìn đến trố mắt, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, khi chúng mở rộng thần thức để tìm kiếm hai người họ thì họ đã chạy ra khỏi phạm vi của thần thức, không tìm thấy tung tích.
"Chúng ta đáng sợ như vậy sao?" Bầy yêu xà đưa mắt nhìn nhau, họ định đến chỗ Nhân Tộc kiếm ít linh thạch bằng vốn trời cho, không ngờ trong Nhân Tộc ai nấy cũng ý chí kiên định, vừa nhìn thấy họ bèn vắt cẳng lên chạy.
Điều càng quá đáng hơn là, khi họ nói có thể chơi đùa với thân thể, thì đối phương càng chạy nhanh hơn nữa.
Họ là tộc Bích Thiên Thanh Xà, lúc còn ở Yêu Vực cũng nổi tiếng vì loại nghề này, nay họ muốn mở rộng kinh doanh sang Nhân Tộc, nhưng chưa chốt được kèo nào cả.
"Phải chăng chúng ta nên đi đến thanh lâu của Nhân Tộc để ứng tuyển, thay vì ra đây đánh 'dã chiến'? Ta nghe nói có nhiều chị em cũng làm như vậy."
"Chẳng phải người ta thường nói Nhân Tộc cũng thích chơi ngoài trời sao? Hơn nữa ở ngoài trời không cần phải đóng thuế."
"Khó hiểu quá."
Phía bên kia, Lục Dương vẫn đang đẩy Mạnh Cảnh Chu chạy như điên, hai chân dịch chuyển một cách linh hoạt như cá.
"Chắc cũng đủ xa rồi nhỉ?"
"Chắc là thoát rồi."
Hai người cùng lúc ló đầu ra khỏi lòng đất, nhìn thấy bàn chân to tướng của một con voi khổng lồ đang đạp về phía họ, phía sau con voi khổng lồ là một đàn voi, hai mắt đỏ ngầu, ngà voi dài hơn ba mét, vừa nhìn liền biết không dễ chọc.
Lục Dương vội vàng kéo Mạnh Cảnh Chu cùng bản thân trở lại lòng đất.
Hai người họ lại nhô đầu lên, một con yêu thú giống hổ tựa báo đang nằm rạp trên thi thể của một con yêu lộc, ăn ngấu nghiến.
Hai người và một con yêu thú trừng mắt nhìn nhau một thoáng, đều ngẩn người ra trong giây lát, sau đó yêu thú gầm vang, hai người họ lại vội vã độn thổ chạy thục mạng.
Cuối cùng, hai người họ thành công chui ra khỏi lòng đất, tì vào cây gậy, không biết họ đã trải qua những trắc trở gì nữa.
"Đây nào phải rèn luyện, đây rõ ràng chính là lưu..."
Từ 'đày' còn chưa kịp nói ra thì đã bị Lục Dương ngắt lời.
"Đừng nói lung tung, đây là sự rèn luyện mà đại sư tỷ sắp xếp cho chúng ta!" Lòng cảnh giác của Lục Dương cao hơn Mạnh Cảnh Chu một bậc, hắn lo rằng đại sư tỷ có thủ đoạn nhìn thấy tình cảnh của họ, điên cuồng ra hiệu cho Mạnh Cảnh Chu.
Hắn sợ rằng Mạnh Cảnh Chu chọc giận đại sư tỷ, tăng thêm mức độ dày vò cho họ.
Mạnh Cảnh Chu lập tức bừng tỉnh, vội vàng sửa lời: "Lưu... Lưu tâm đến cảnh giới của chúng ta chưa ổn định, để chúng ta ở đây sống mái một phen, tìm cơ hội đột phá!"
"Chúng ta đi đâu đây, không thể cứ mãi nán lại chỗ này đâu đúng không?" Lục Dương lê lết bước chân của mình, từ tận đáy lòng cảm thấy sinh tồn không dễ dàng.
"Đừng hoảng, nếu như đây là khu vực tiếp giáp giữa Đại Lục Trung Ương và Yêu Vực, chắc chắn phải có thành trì cỡ lớn! Ta nghe người nhà nói, vương triều Đại Hạ đã xây dựng sáu tòa thành trì ở đây để phòng bị Yêu Tộc, một người chú của ta đang trấn giữ ở một trong sáu tòa thành trì này!"
"Hửm? Thứ gì trên cánh tay ngươi vậy?" Lục Dương chú ý thấy trên cánh tay của Mạnh Cảnh Chu có một con sâu nhỏ màu đen đang ngọ nguậy, đầu to đuôi nhỏ, không biết nó đã bò lên từ lúc nào.
"Là con đĩa!" Mạnh Cảnh Chu bị dọa đến vội vàng vung tay, con đỉa dính như keo mà bám vào cánh tay, dù lắc mạnh thế nào cũng không rơi ra.
"Đừng hoảng, ta nghe nói thứ này sợ lửa, coi ta thiêu nó! 'Phọt'!" Lục Dương dùng miệng phun ra Tam Vị Chân Hỏa, thoáng chạm nhẹ vào con đỉa, nó liền bị thiêu chết, con đĩa cuối cùng cũng nhả miệng, từ trên cánh tay rơi xuống đất.
Hai người họ vẫn luôn triển khai thần thức, nhưng đó chỉ là để phòng bị những con yêu thú cỡ lớn, không ngờ ở nơi đây phải đề phòng cả côn trùng.
Tuy con đỉa không đến nổi phá vỡ lớp phòng ngự của Mạnh Cảnh Chu, nhưng do Mạnh Cảnh Chu sống trong nhung lụa từ nhỏ, nên cảm thấy khó lòng thích ứng từ mặt sinh lý.
Sau khi trải qua bảy lần chui vào tổ yêu thú, năm lần bị yêu thú vây công, bốn lần bị buộc phải sống mái với yêu thú, và một lần phải bò ra từ bụng yêu thú, cuối cùng hai người họ cũng đã thoát khỏi khu rừng rậm, nhìn thấy thành trì do Nhân Tộc xây dựng.
Hai người họ mặt mũi nhem nhuốc, bước chân khập khiễng, ngay cả tóc còn đang dính nước bọt của yêu thú.
Trên cổng thành, ba chữ 'Trấn Yêu Quan' tỏa sáng lấp lánh, toát ra uy áp khó nói thành lời, khiến hai người họ có một cảm giác an tâm khó diễn tả.
"Đại sư tỷ phù hộ, cuối cùng cũng thoát ra ngoài rồi!" Hai người họ chắp tay vái trời cảm tạ, cảm tạ ân đức tha mạng của đại sư tỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận