Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 70: Bài khảo nghiệm thứ hai

"Đường Lang Quyền nhà nào mà đánh như vậy?!" Phó Giáo Chủ trừng to mắt, lão ta cũng từng nghe nói về Đường Lang Quyền, đó là một loại quyền pháp phỏng theo bọ ngựa.
Là quyền pháp bắt chước bọ ngựa, không phải là quyền pháp biến thành bọ ngựa!
Để đạt đến tiêu chuẩn dự kiến trong lần khảo nghiệm này, lão ta đã suy diễn hết lần này đến lần khác, còn cho các cấp cao có đầu óc linh hoạt trong giáo phái thử nghiệm, xác nhận rằng ngoại trừ phương án tiêu chuẩn mà lão ta đã đưa ra, tuyệt đối không thể có phương pháp giải quyết thứ hai.
Bây giờ lại đồng thời lồi ra hai phương án khác tiêu chuẩn này, lão ta không thể chấp nhận!
Giáo Chủ lại có cái nhìn khá thoáng: "Ngươi thử suy nghĩ từ một góc độ khác xem, hắn chỉ nhìn thoáng qua bọ ngựa một lúc, liền ngộ ra Đường Lang Quyền. Tướng quân nước Tấn trong lịch sử cũng không có thiên phú trong võ đạo, điều đó chứng tỏ rằng người có tên Lục Dương này có thiên phú cực cao trong võ đạo, đến sau cùng thậm chí đạt tới cảnh giới cao thâm dùng võ nhập đạo, võ thuật luyện thành pháp thuật, đây là một thiên tài chỉ có thể gặp được nhờ duyên số, không thể cưỡng cầu!"
Phó Giáo Chủ ngẩn ngơ một hồi, quay đầu nhìn vào Giáo Chủ, người đang mặt đầy nghiêm túc, hỏi: "Giáo Chủ, người đang nghiêm túc chứ?"
Trong lòng Giáo Giáo thầm nghĩ rằng tất nhiên là ta đang bịa chuyện, thực ra ta cũng không hiểu hắn đã làm thế nào để biến từ người thành bọ ngựa, nhưng ta với tư cách là Giáo Chủ, không thể biểu hiện ra sự vô tri trước mặt thuộc cấp.
Giáo Chủ gật đầu nói: "Tất nhiên là nghiêm túc."
Sau khi nghe Giáo Chủ nói như vậy, Phó Giáo Chủ cảm thấy tâm trạng tốt hơn đôi chút, nếu đã là thiên tài phải nhờ vào duyên số mới gặp được, việc ngẫu nhiên tìm ra phương pháp để giải quyết tình thế cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Miễn cưỡng có thể chấp nhận được.
"Những người có thể vượt ải đều đã vượt ải rồi, vòng khảo nghiệm thứ nhất dừng ở đây thôi." Phó Giáo Chủ nói, trên mặt nước xuất hiện hàng trăm ngàn hình ảnh, ghi lại tất cả biểu hiện của mọi người.
Chỉ có một số ít người ngộ ra được sự kiên trì từ con nhện, cực ít người ngộ ra được mưu kế từ con bọ ngựa, hầu hết mọi người sau khi thất bại không gượng dậy nỗi trong hang núi, trở thành kẻ đào ngũ, bị binh lính của nước Lương giết trong chiến loạn, chết như một kẻ vô danh tiểu tốt, binh lính của nước Lương thậm chí không biết người họ đã giết từng có khí phách hào hùng đến nhường nào.
"Vòng khảo nghiệm thứ hai bắt đầu."
"Ải khảo nghiệm thứ hai là khiến quan khảo thí thật lòng muốn giữ lại mình."
Trong đầu của mọi người xuất hiện một câu nói như thế, họ đã quên mất tiền căn hậu quả, chỉ nhớ rằng họ phải bày mưu tính kế để vượt qua ải khảo nghiệm thứ hai.
Đầu của Yên Vương Tôn có chút choáng, gã ta không có ấn tượng về những gì đã xảy ra trước đó, chỉ loáng thoáng nhớ rằng một người làm ra vẻ như thân quen lâu ngày hỏi bản thân đến từ đâu, và gã ta đã nói rằng mình đến từ Hoàng Nhạc Thành.
"Mình là Yên Vương Tôn, hiện đang ứng tuyển cho một cương vị trong thương hội Lạc Địa Kim Tiền, cần phải vượt qua buổi phỏng vấn. Yêu cầu của buổi phỏng vấn là không được tiết lộ câu hỏi trong buổi phỏng vấn cho người khác." Yên Vương Tôn sắp xếp lại những thông tin trước mắt mà gã ta biết.
Cho dù không yêu cầu, Yên Vương Tôn cũng sẽ không tiết lộ câu hỏi phỏng vấn cho người khác, điều đó chỉ tổ làm mai cho người khác, chẳng có lợi ích gì cho bản thân mình.
Yên Vương Tôn nhận ra mình đang ngồi ở vị trí đầu tiên, bên cạnh là một người đàn ông vạm vỡ mặc áo dài nhà Nho.
"Ta là Man Cốt, Ngươi tên gì?"
Yên Vương Tôn không trả lời, vì quan khảo thí đang gọi tên của mình.
Vừa vào trong phòng, Yên Vương Tôn chú ý đến một cục giấy dưới chân, gã ta tiện tay vứt nó vào thùng rác, sau đó mới chuẩn bị cho buổi phỏng vấn.
Quan khảo thí trông mập mạp, thậm chí quần áo mặc trên người cũng rất gò bó, dáng vẻ lúc nào cũng cười tít mắt: "Yên Vương Tôn đúng không, bây giờ ngươi đi ra chợ một chuyến, xem coi có nơi nào bán khoai tây không?"
Yên Vương Tôn thành thật mà đi ra ngoài, dạo một vòng quanh chợ, chỉ có một nơi bán khoai tây, sau khi trở về, gã ta nói câu: "Có."
Vị quan khảo thí béo lại hỏi tiếp: "Có bao nhiêu khoai tây?"
Yên Vương Tôn không còn cách nào khác, lại chạy ra ngoài một chuyến nữa, rồi trở về nói: "Có tám mươi cân khoai tây."
"Giá cả thế nào?"
Trong lòng của Yên Vương Tôn thầm rủa một câu ‘Tên béo nhà ngươi sao không nói sớm’, lần thứ ba gã ta chạy ra ngoài, hỏi xong giá rồi trả lời: "Ba đồng một cân."
"Chất lượng khoai tây như thế nào, có xứng với giá tiền không?"
Yên Vương Tôn gắng sức nén giận, như thể thả rong chó đi dạo, lần thứ tư chạy ra ngoài xem chất lượng của khoai tây: "Chất lượng khoai tây trung bình, có vẻ như đáng giá 3 đến 4 đồng, giá cả được định ở mức không cao."
Vị quan khảo thí béo cười tít mắt nói: "Ngươi đã bị loại."
"Dựa vào đâu!" Yên Vương Tôn giận dữ nói, gã ta bị tên quan khảo thí mập ú kia thả rong ra ngoài bốn lần, mỗi lần đều là chạy bộ đến đó, rồi lại chạy bộ trở về, vất vả cả nửa ngày trời, ngươi nói với ta là thất bại rồi?
Đùa à!
Vị quan khảo thí béo nhún vai: "Chỉ hỏi ngươi một chuyện nhỏ như khoai tây như thế nào mà ngươi phải chạy ra ngoài tận bốn lần, thì ta làm sao có thể yên tâm giao công việc cho ngươi?"
"Vậy thì ngươi hỏi hết trong một lần đi!"
Vị quan khảo thí béo lắc đầu: "Là ngươi làm việc không chu đáo, sao có thể trách ta không hỏi hết? Người trẻ tuổi, trong công việc ngươi phải học cách nghiền ngẫm ý của bề trên."
"Hừ, ngươi tưởng mình là hoàng đế à, còn ở đó ý của bề trên."
Vị quan khảo thí béo cũng không nổi nóng: "Mặc dù ngươi đã thất bại rồi, nhưng ngươi có thể ở lại."
Yên Vương Tôn nhìn tên quan khảo thí béo với vẻ ngờ vực, lo rằng y lại trêu mình: "Thật sao?"
"Ngươi còn nhớ cục giấy mà ngươi nhặt lên ngay khi bước vào cửa không? Đó là do ta cố ý vứt xuống đất, chính là muốn xem thử coi ai sẽ nhặt lên."
Yên Vương Tôn vui mừng, thầm nói trong lòng rằng, không lẽ đây là để khảo nghiệm lòng trách nhiệm và khả năng quan sát của mình?
"Đúng lúc thiếu một người làm vệ sinh, ngươi ở lại phụ trách việc quét dọn vệ sinh đi."
Yên Vương Tôn rất muốn chửi người, nhưng rốt cuộc gã ta không nói ra, dù gì đi nữa, có thể ở lại bèn tính là vượt qua khảo nghiệm.
Đây là chuyện tốt.
"Người tiếp theo." Vị quan khảo thí béo hô lên.
Man Cốt đi vào phòng, Yên Vương Tôn nhìn thấy dáng vẻ thật thà chất phác của Man Cốt, trong lòng có chút xem thường, gã ta cảm thấy y chắc chắn cũng sẽ bị tên quan khảo thí béo trêu đùa giống như mình.
"Ngươi đi xem coi có ai bán khoai tây trong chợ không." Vị quan khảo thí béo hỏi ra câu hỏi tương tự.
Man Cốt đáp lời một tiếng liền rời đi, sau hơn mười phút mới trở về.
"Trong chợ có một ông lão đẩy chiếc xe nhỏ bán khoai tây, có tám mươi cân khoai tây, ba đồng một cân, chất lượng phù hợp với giá cả. Ông lão còn nói nếu mua nhiều khoai tây, giá có thể giảm thêm mười phần trăm..."
Man Cốt trả lời rất chi tiết, ngay cả những vấn đề mà vị quan khảo thí béo chưa nghĩ đến, y cũng hỏi rõ từ trước, Yên Vương Tôn đứng ở một bên nhìn đến trợn tròn mắt.
Đừng thấy Man Cốt trông cao lớn thô kệch, thực ra y là một người có nội tâm tinh tế, suy nghĩ chu toàn, y giỏi việc khiêm tốn học hỏi, đặc biệt là học hỏi từ hai người Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu.
Dựa vào tình hình trước mắt, cách việc tốt nghiệp vẫn còn một chặng đường dài phải đi.
"Chúc mừng ngươi, ngươi được giữ lại rồi."
"Giáo Chủ thấy ta nói có đúng không, tên Man Cốt này là một mầm mống tốt chứ?" Phó Giáo Chủ nhìn Man Cốt lại lần nữa vượt qua khảo nghiệm, rất phấn chấn, điều này chứng tỏ lập luận của mình chuẩn xác.
Trong những người khác có người chạy hai chuyến liền trả lời đủ bốn câu hỏi của quan khảo thí, những người như thế miễn cưỡng tính là đạt tiêu chuẩn.
Chỉ có Man Cốt, phù hợp với suy nghĩ của lão ta một cách hoàn hảo.
Giáo Chủ gật đầu: "Xem ra ải khảo nghiệm thứ hai này là khảo nghiệm xem làm việc có chu đáo hay không, có thể cân nhắc thay cho cấp trên hay không."
Ma đạo hành sự phải cẩn thận từng li từng tí, không để sự việc dây dưa, kéo dài, để tránh bị Chánh Đạo nắm thóp.
Hơn nữa, chỉ khi cân nhắc thay cho cấp trên, mới có thể chứng tỏ bản thân có tiềm năng thăng tiến, cấp cao mới sẽ đề bạt bản thân.
Phó Giáo Chủ chính là dựa trên đủ loại suy tính mà đưa ra bài khảo nghiệm thứ hai.
"Lần này chắc chắn không còn cách khác nữa rồi." Phó Giáo Chủ cười nói với vẻ đắc ý.
Giáo Chủ không nói gì, ánh mắt nhìn vào hai người đã có biểu hiện nổi trội nhất trong ải thứ nhất.
Trực giác mách cho lão biết, có lẽ có cách khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận