Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 62: Vị trí của cứ điểm

Mười phút sau, Tần Nguyên Hạo và người đàn ông cao gầy đều mặt không cảm xúc mà rời khỏi Thanh Lâu, hoàn toàn không có cảm giác hưng phấn như trước lúc đi vào.
Lục Dương khẽ xoa thái dương, nhanh như thế bèn ra rồi?
Ở cửa, tú bà đưa cho Tần Nguyên Hạo và người đàn ông cao gầy mỗi người một tờ giấy, hai người mở ra nhìn một thoáng, liền lập tức tiêu huỷ.
"Tần huynh, đà chủ gọi đệ có chuyện, bảo đệ đi một chuyến đến phân đà, đệ đi trước một bước đây."
"Ừ, đà chủ cũng kêu ta làm chút việc, vậy ta chia tay ở đây, đừng quên giúp ta tuyên truyền chuyện ta đến Thanh Lâu."
"Không thành vấn đề."
Hai người họ chia ra ở trước Thanh Lâu, Lục Dương thoáng suy nghĩ, chọn theo sau người đàn ông cao gầy.
Người đàn ông cao gầy có tu vi cỡ Tần Nguyên Hạo, chẳng hề phát hiện Lục Dương dưới lòng đất.
Những người đi đường và nhà cửa ở xung quanh dần trở nên thưa thớt, đi đến đoạn đường sau, đã là rừng sâu núi thẳm, không một bóng người.
Người đàn ông cao gầy dường như rất quen thuộc với nơi này, đi trên con đường núi như đang đi dạo trong sân vắng, đường núi quanh co, uốn khúc, người đàn ông cao gầy đi khoảng hai mươi phút, dừng lại trước một vách đá.
Nơi này nằm ở nơi giáp ranh giữa quận Diên Giang và một quận khác, trên lý thuyết thì nằm trong địa phận của quận Diên Giang, nhưng xét từ nhân tố lịch sử, cả hai bên đều có lý do để quản hạt.
Chính vì cả hai bên đều có lý do, nên họ đều không quản.
Dù sao, không có vật gì giá trị ở đây, chẳng có lý do để giành giật, tranh luận.
Gã ta khẽ gõ vào vách đá, ba dài một ngắn, miệng đọc lầm thầm, vách đá liền trở nên y như nước.
Người đàn ông cao gầy sải bước vào trong vách đá, không còn tung tích.
Lục Dương nghe thấy câu gã ta đọc là: "Bất Hủ Tiên Nhân, cải tử hoàn sinh, bát vân kiến nhật, trường tồn với đời".
"Đây có phải là một nơi động tiên nào đó?" Hai mắt của Lục Dương nhìn chăm chú, lộ ra biểu cảm ngạc nhiên.
Động tiên là một không gian được đại năng tu tiên thông thạo về pháp thuật không gian mở ra, tu vi càng cao, thì không gian mở ra càng hoàn chỉnh.
Thường thì những tu sĩ trong giai đoạn Hoá Thần đã có thể mở ra không gian thuộc về riêng mình.
Một số tu sĩ thích sử dụng động tiên như một nơi ở, sống một cuộc sống đơn độc, một số khác lại thích sử dụng động tiên như một phần mộ, cũng sống một cuộc sống đơn độc.
Tự cổ chí kim tu sĩ trong giai đoạn Hoá Thần nhiều biết bao, huống hồ còn có cả giai đoạn Luyện Hư, Hợp Thể, Độ Kiếp, ba cảnh giới lớn này.
Tu sĩ qua đời, nhưng động tiên sẽ còn đó, điều này đã tạo nên vô số di tích động tiên trên Đại Lục Trung Ương, hơn nữa hầu hết các tu sĩ trước khi qua đời đều chẳng hề cho biết vị trí cũng như cách mở động tiên, mọi người chỉ có thể dựa vào vận khí để tìm kiếm động tiên của người xưa để lại.
Ai cũng không biết hiện tại còn bao nhiêu động tiên chưa được mở.
Đại sư tỷ nói rằng Đại Thế bắt đầu, ngày càng có nhiều động tiên được phát hiện, rất nhiều người giành được cơ duyên mà một bước lên mây.
Động tiên trước mắt này ắt là động tiên được tiền nhân để lại, bị Ma Giáo phát hiện rồi chiếm làm của riêng.
Lục Dương không tùy tiện theo sau, hắn chọn cách lặng lẽ mà chờ trong lòng đất, đợi người đàn ông cao gầy đi ra ngoài.
Lục Dương vẫn cảm thấy như vậy không an toàn, dù gì đây cũng là phân đà Diên Giang, cứ điểm của Ma Giáo, bên trong không biết có bao nhiêu cao thủ, chỉ đợi trong lòng đất thì khả năng ẩn nấp không cao.
Nghĩ đến việc này, Lục Dương trốn ra chỗ xa xa, nơi mà vừa hay có thể nhìn thấy lối vào của cứ điểm, dùng Thành Thốn thu nhỏ cơ thể, rồi lại ẩn náu bằng thuật ẩn nấp của Man Tộc do Man Cốt cung cấp.
Sau khoảng một canh giờ, một người đàn ông đeo mặt nạ bước ra từ vách đá, người đàn ông cao gầy đi theo sau.
Xét từ điệu bộ, người đàn ông đeo mặt nạ có địa vị cao hơn người đàn ông cao gầy.
"Hửm?" Người đàn ông đeo mặt nạ nhận thấy điều bất thường, mở rộng thần thức quét qua xung quanh, kể cả dưới lòng đất cũng không bỏ sót.
"Ra đây đi, ta đã phát hiện ngươi rồi, đừng tưởng ngươi ẩn mình rất tốt, bây giờ ra đây, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng!" Người đàn ông đeo mặt nạ nói với giọng điệu bình thản.
"Còn không ra đây? Đừng tưởng rằng bổn đà chủ là hạng người nhân từ nương tay, ta đếm ba tiếng, nếu ngươi còn không ra, thì đừng trách bổn đà chủ không cho ngươi cơ hội!"
"Ba!"
"Hai!"
"Một!"
"Chết đi!"
Lòng bàn tay của đà chủ ngưng tụ ra một luồng sức mạnh, đánh về một hướng, phát ra tiếng vang ‘ầm ầm’.
"Đà chủ, sao rồi?" Người đàn ông cao gầy hỏi với điệu bộ kính cẩn.
Đà chủ lắc đầu: "Cứ cảm thấy có người đang theo dõi ta, gạ hỏi một chút cũng không có phản ứng, có lẽ là ảo giác."
Lục Dương trán đầy mồ hôi lạnh, hắn vừa rồi nảy sinh ý định nhảy ra khỏi đất đối đầu với đà chủ, chỉ như vậy mới có thể giành được một cơ hội sống sót.
May mắn là ý chí của hắn mạnh mẽ, cưỡng ép bản thân kiềm chế cảm giác này, hắn tin rằng thuật ẩn nấp của Man Tộc sẽ không để lộ bản thân.
Lục Dương cảm nhận được thần thức của đà chủ đã quét qua mình, nhưng hắn cảm thấy đà chủ chỉ coi hắn như một tảng đá, không có để tâm.
Nếu đà chủ thật sự đã phát hiện ra hắn, há lại đi đếm ngược thời gian, trực tiếp ra tay mới là lẽ thường.
"May mà thuật ẩn nấp của Man Tộc cao minh, miễn là không di chuyển, bèn sẽ không bị phát hiện." Lục Dương thầm nói, "Tên đà chủ này hẳn là có tu vi trong giai đoạn Kim Đan."
"Cuộc tuyển chọn vào mười ngày sau chuẩn bị đến đâu rồi?"
"Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, chỉ đợi mười ngày sau các đồng đạo đến đây, vượt qua cuộc thi tuyển, gia nhập chúng ta."
"Như vậy thì tốt lắm, hy vọng lần này sẽ tuyển được nhiều thiên tài Ma Đạo, như vậy tổng bộ sẽ xem trọng phân đà Diên Giang."
Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh liền biến mất khỏi tầm nhìn của Lục Dương, hắn không hề cử động, chỉ sợ để lộ bản thân.
"Giai đoạn Kim Đan quả thật không tầm thường."
Lục Dương lại đợi thêm nửa canh giờ, hắn lo lắng rằng đà chủ tính quá đa nghi, đột nhiên quay trở lại.
Sau nửa canh giờ, đà chủ vẫn không xuất hiện.
"Đã đi rồi."
Lục Dương độn địa rời đi.
Lần này coi như thu hoạch khá phong phú, không chỉ biết được vị trí của phân đà Diên Giang, mà còn xác định được địa điểm của cuộc tuyển chọn chính là ở đây.
"Nói thử đi, Quỷ Kiến Sầu, mái tóc của ngươi là chuyện như thế nào? Nghe nói ngươi giết một người liền nhổ một cọng tóc?"
Vệ bổ đầu ngồi vắt chéo hai chân lên hỏi, bọn trộm xếp thành một hàng, nơm nớp lo sợ mà ngồi ở phía đối diện.
"Không, không có chuyện đó, chức lão đại này của tiểu nhân không dễ làm, băng nhóm không dễ dẫn dắt, thủ hạ sinh sự khắp nơi, áp lực quá lớn nên rụng tóc."
"Còn ngươi thì sao, Liều Mạng Nhị Lang, nghe nói ngươi ẩu đả với tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ, ngươi đánh mù hai mắt của y, còn vị tu sĩ đó đánh mù một con mắt của ngươi?"
"Mắt, mắt của tiểu nhân không sao, đeo bịt mắt thì tương đối có khí thế hơn, ra ngoài lăn lộn trong giang hồ, dù sao cũng phải có chuyện đáng nói để kể."
"Còn ngươi nữa, Thảo Thượng Phi, nghe nói ngươi đi hoàng cung ăn trộm, ngươi làm vậy thì ước lượng dè dặt cũng bị giam cả đời, nghiêm trọng thì lăng trì xử tử."
Tam ca của bọn trộm kêu oan: "Hiểu lầm rồi, đại nhân, tiểu nhân đây là nợ tiền không trả, bị chủ nợ đánh gãy một chân mới xóa đi món nợ."
Vệ bổ đầu ngáp một cái, còn tưởng rằng từng người bọn chúng, ai cũng mang trên mình đại án, không ngờ chỉ có thế thôi sao?
"Bổ đầu đại ca, tiểu nhân thú nhận, tiểu nhân khai báo hết, tiểu nhân đã ăn trộm của mười sáu nhà..."
Vệ bổ đầu xua tay: "Chuyện này tạm không gấp, trước tiên nói xem, nhóm người bọn ngươi vì lý do gì mà cả bọn lại kéo nhau đến quận Diên Giang?"
"Chuyện này... " Lão đại bọn trộm có chút do dự, cân nhắc lợi hại của việc nói và không nói.
Vệ bổ đầu thoáng chỉ vào phòng hình cụ phía sau: "Có thấy hình cụ ở phía sau chưa, nếu bọn ngươi không nói, vậy thì dùng những thứ này để giúp bọn ngươi nói."
Trên hình cụ còn dính máu đen, trông có vẻ hết sức ghê rợn, mấy tên trộm nuốt miếng nước bọt, tranh nhau mà khai báo.
"Tiểu nhân nói..."
Mấy tên trộm mới nói được ba chữ bỗng im bặt.
Nếu có người đến phía sau bọn chúng, sẽ thấy cây kim mỏng như sợi tóc cắm trên cổ của chúng, trên cây kim mỏng được tẩm kịch độc!
"Có thích khách!"
Vệ bổ đầu không hổ là bộ khoái có kinh nghiệm phong phú nhất, lập tức bừng tỉnh, chạy ra ngoài, tìm kiếm bóng dáng của thích khách.
Nhưng bên ngoài nào có bóng người?
Trong phòng tra hỏi, bóng tối di chuyển như có sự sống, dường như thâm trầm mà cười vài tiếng, biến mất không còn tăm hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận