Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 57: Thu hoạch

Triết lý kinh doanh của thương hội Lạc Địa Kim Tiền khá tiên tiến. Để khuếch trương tiếng tăm, họ đã sáng tạo ra khái niệm ‘linh vật của thương hiệu’, rồi mời Huyền Đạo Tử, bậc thầy trong hội họa thiết kế. Sau khi thay đổi bản thảo của y ba lần, cuối cùng quyết định chọn bản thảo đầu tiên làm linh vật.
Bản thảo đầu tiên là một con heo nhỏ mập mạp cầm đồng tiền trên tay, trông hết sức có duyên.
Sau khi có được linh vật, tiếng tăm của thương hội Lạc Địa Kim Tiền quả thực đã được tăng thêm. Khá nhiều thương gia sau khi biết được bèn bắt chước theo, tạo ra linh vật của riêng mình. Một trong số đó là quán đậu hủ trên phố lớn Tiền Môn ở quận Diên Giang.
Tần Nguyên Hào không thực sự giết tiểu đệ của mình. Sau khi bình tĩnh lại suy nghĩ, tiểu đệ làm việc chắc chắn, chưa từng xảy ra sơ suất, nếu không tìm thấy người, có nghĩa là thực sự không tìm thấy.
Dù sao vẫn không thể là linh vật của quán đậu hủ lại chạy ra ngoài đặt điều sinh sự được.
"Người có tướng mạo nổi bật như vậy mà vẫn không tìm thấy, xem ra là đồng môn trong Ma Giáo muốn vu oan hãm hại ta!" Tần Nguyên Hạo cười gằn, sao còn không đoán được rằng đây là hành động có chủ đích, chỉ là không biết là do ai làm.
Chuyện này cũng không hiếm thấy trong Ma Giáo, chính bản thân Tần Nguyên Hạo cũng từng làm những việc hãm hại đồng môn.
Đã trôi qua nhiều thời gian như vậy, có manh mối gì thì cũng mất rồi, Tần Nguyên Hạo chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, sau này từ từ tính toán xem phải tìm ai để tính sổ.
"Nếu đã không tìm thấy, vậy thì không cần tìm nữa."
Tần Nguyên Hạo lấy ra một xấp giấy và vài thỏi bạc, ném cho tiểu đệ.
Đây cũng là một trong những lý do gã ta không giết người, công việc do đà chủ sắp xếp dù sao vẫn phải có người đi làm, nếu giết người rồi, thì bây giờ biết đi đâu để tìm người?
"Sáng sớm ngày mai, ngươi triệu tập các huynh đệ, đi tám quận lân cận, lén lút phân phát những tờ giấy này vào chợ đen. Mấy thỏi bạc này là tiền định kỳ của tháng này và phí đi lại của bọn ngươi, đã nghe rõ chưa!"
"Nghe... Nghe rõ rồi." Tiểu đệ bị giọng hét lúc sau cùng của Tần Nguyên Hạo làm giật nảy cả mình.
"Nói to lên!"
"Nghe rõ rồi!" Tiểu đệ đứng thẳng lưng, hét thêm một tiếng nữa, hét đến cổ cũng đỏ hết cả lên.
Bà thím ở sát vách tức giận nói, cách cả bức tường cũng có thể nghe rõ từng chữ: "Biết bây giờ là mấy giờ rồi không, hét cái gì mà hét!"
Giọng nói của bà thím ở sát vách còn lớn hơn cả tiếng của tiểu đệ.
Trên khóe mắt của Tần Nguyên Hạo lướt qua một tia sát khí.
"Đại ca, đối phương là tu sĩ giai đoạn Trúc Cơ, đến đây để ẩn cư." Tiểu đệ nhanh chóng nói, rất nhiều tu sĩ thích đùa bỡn nhân gian, nói không chừng những người bán xiên nướng trên đầu phố đều là tu sĩ.
Tần Nguyên Hạo lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng, cũng không nói gì thêm, rời khỏi nơi này.
Tiểu đệ ngáp một cái, trong lòng thầm nói lão đại cuối cùng cũng đi rồi, ngả đầu xuống liền ngủ.
Ngày mai còn phải dậy sớm làm việc.
Tiểu đệ thường xuyên nhận được một số nhiệm vụ không biết có ý nghĩa gì do Tần Nguyên Hạo sắp xếp, để bảo mật, Tần Nguyên Hạo cũng không nói cho họ biết gì cả, chỉ bảo họ làm theo.
Lần này cũng vậy.
Đợi khi tiểu đệ đã ngủ say, Lục Dương từ dưới đất chui lên, lấy đi ba tờ giấy rồi theo sau Tần Nguyên Hạo.
Tần Nguyên Hạo ra ngoài là để tìm tiểu đệ, dặn dò xong việc liền quay trở về.
Tần Nguyên Hạo dừng chân trong thoáng chốc khi đi ngang qua quán nướng ‘Thử Lại Lần Nữa’.
"Ta chỉ bế quan có bốn ngày, thì đã khai trương một quán nướng mới? Còn đắt khách như vậy nữa?"
Tần Nguyên Hạo nảy sinh ý định đi ăn một bữa, đông người cũng chả có vấn đề gì, cùng lắm thì chen ngang. Một tu sĩ giai đoạn Trúc Cơ đến một nơi nhỏ như này của ngươi để ăn, không bắt ngươi quỳ gối đón tiếp đã không tồi rồi, còn muốn ta xếp hàng?
Cuối cùng, Tần Nguyên Hạo từ bỏ ý định này. Mấy món đồ nướng này cần phải có nhiều người đi ăn mới có bầu không khí, đi ăn một mình chung quy thiếu đi một chút lạc thú.
"Sau này rồi tính."
Tần Nguyên Hạo quay trở về nhà.
Lục Dương trở lại quán nướng để giúp đỡ. Vừa trở về bèn thấy Mạnh Cảnh Chu đang biểu diễn tương thanh đơn khẩu, các vị thực khách còn lũ lượt kêu hay, reo hò thử lại lần nữa.
Lục Dương hít sâu một hơi, hai người các ngươi đúng thật là muốn phát triển mạnh mẽ quán nướng mà.
Mạnh Cảnh Chu cảm nhận được ánh mắt như dao cắt của Lục Dương, vội vàng nín miệng, an phận mà làm tiểu nhị, mặc cho các vị thực khách có hò hét thế nào cũng không quan tâm.
Bận bịu một hồi lâu, các vị thực khách lục tục tan cuộc, quán nướng cuối cùng cũng trở nên thanh tịnh.
Hai con ma trành dọn dẹp lò nướng và chén đũa, kiểm kê nguyên liệu đã sử dụng trong ngày, ước tính lượng nguyên liệu cần mua vào ngày mai. Ba người họ ngồi ở tầng hai, nói về thu hoạch của hôm nay.
"Hôm nay kiếm được bao nhiêu bạc?" Mạnh Cảnh Chu xoa tay, nói với vẻ hưng phấn, đối với hắn ta mà nói khởi nghiệp với hai bàn tay trắng rất có cảm giác thành tựu.
"Ai mà đi nói với huynh về thu hoạch này hả!" Lục Dương vỗ bàn trừng mắt, "Có phải huynh đã quên chúng ta đến đây làm gì rồi chăng?"
"Mở chuỗi chi nhánh?" Man Cốt vẫn muốn phát triển mạnh mẽ sự nghiệp của gia tộc.
Lục Dương không để tâm đến hai tên ngố này nữa, lấy ra ba tờ giấy, rồi thuật lại tình hình theo dõi trong đêm nay.
"Giấy trắng?"
Mạnh Cảnh Chu cầm tờ giấy soi cả mặt trước lẫn mặt sau, nhưng cũng không nhìn ra nguyên lý của nó.
Lục Dương cũng không biết phải làm thế nào để sử dụng tờ giấy này: "Tần Nguyên Hạo kêu người phát tán những tờ giấy này đến chợ đen, chắc chắn có thông tin trên giấy, chỉ là không biết phải đọc như thế nào."
"Phải chăng đây là phương thức liên lạc đặc biệt giữa các tu sĩ Ma Đạo?"
Mạnh Cảnh Chu gật đầu, đồng tình với suy đoán của Lục Dương, "Rất có thể, những kẻ lén lút, vụng trộm như thế này thường thích sử dụng ám hiệu hay gì đó."
"Đây là giấy dành cho tất cả các tu sĩ Ma Đạo, tất cả các tu sĩ Ma Đạo đều có thể đọc được, với thị lực trong giai đoạn Trúc Cơ của chúng ta còn không thể nhìn thấy chữ trên giấy, thì đối với tu sĩ Ma Đạo giai đoạn Luyện Khí càng không thể nhìn thấy."
"Vì vậy, vấn đề không nằm ở ám hiệu, mà là ở trên tờ giấy."
Lục Dương suy nghĩ một lúc, nung tờ giấy trên than lửa.
"Đây là để làm gì?" Mạnh Cảnh Chu không hiểu.
Lục Dương nghiêm túc nung giấy, thuận miệng nói: "Đệ đọc trong sách, viết chữ bằng nước đường trên giấy, sau khi phơi khô, giấy sẽ không còn chữ, cần sử dụng nhiệt độ cao để loại bỏ nước trong đường, chữ sẽ xuất hiện với màu nâu ánh hung đen."
Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt cảm thấy kiến thức này thật thú vị.
Sau khi nung khoảng năm phút, trên giấy không có gì cả, Lục Dương đành phải từ bỏ phương pháp này.
Lục Dương lại triệu hồi một quả cầu nước nhỏ trong lòng bàn tay, rồi mạnh tay bóp vỡ nó, trong thoáng chốc sương nước bắn tung toé, rơi lên tờ giấy trắng.
"Còn đây lại là để làm gì?"
Lục Dương giải thích: "Các loại chất lỏng đặc biệt như sữa tắm, nước giặt có khả năng hút nước rất tốt, viết chữ bằng các loại chất lỏng đặc biệt này, sau khi phơi khô thì không thấy gì cả, chỉ có vẩy nước trên mặt giấy, lợi dụng nguyên lý của sự chênh lệch trong tốc độ hút nước, mới có thể hiện rõ ra chữ."
Đại Lục Trung Ương trông như thời cổ đại, nhưng thực tế lại không phải như vậy. Do sự tồn tại của pháp thuật, có thể là cố ý hoặc tình cờ, tóm lại ở đây xuất hiện khá nhiều sản vật không thuộc về thời cổ đại.
Ví dụ như những thứ mà Lục Dương đã đề cập như sữa tắm, nước giặt.
Đáng tiếc là trên tờ giấy vẫn không hiển thị bất cứ điều gì.
Lục Dương chẳng hề nản lòng, hắn trầm tư một lúc, nghĩ ra một phương pháp mới.
"Nếu đây đã là phương thức liên lạc giữa các tu sĩ Ma Đạo, thì có lẽ phải sử dụng thủ đoạn thường dùng của Ma Đạo để mở khoá?"
Lục Dương cắn rách ngón tay cái, nhỏ vài giọt máu lên trên giấy, máu tươi như thể có được sự sống, di chuyển trên mặt giấy.
"Quả nhiên, Đây là phương thức tế luyện giấy của Ma Đạo, không thể phán đoán bằng lẽ thường." Lục Dương thở phào một hơi, cuối cùng cũng thành công rồi.
Trên tờ giấy trắng dường như có các rãnh không thể nhìn thấy, máu chảy qua các rãnh liền sẽ lấp đầy chúng, hình thành các chữ viết.
"Ngày mùng một tháng tư, phân đà Diên Giang của Bất Hủ Giáo tuyển mộ tín đồ, địa điểm cụ thể sẽ được công bố vào trước lúc tuyển mộ một ngày."
Bạn cần đăng nhập để bình luận