Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 18: Yêu Điểu

Hiểu biết của Lục Dương về giới tu tiên không đủ toàn diện, trước khi vào Vấn Đạo Tông, kiến thức của hắn đến từ những người kể chuyện. Sau khi vào Vấn Đạo Tông được một năm, kho kiến thức về tu luyện của hắn tăng nhanh với tốc độ kinh người, nhưng không ai viết cách rời khỏi thuyền bay trong những cuốn sách hắn đọc.
Ai lại viết về chuyện này trong sách của họ.
Về mặt thường thức trong giới tu tiên, hắn vẫn không bằng Đào Yêu Diệp - người lớn lên trong một dòng tộc tu luyện từ nhỏ.
Đối với thuyền bay, hắn chỉ biết mỗi một điều, đó là sản nghiệp của thương hội Lạc Địa Kim Tiền, cách rời khỏi thuyền là nhảy xuống, cách cụ thể để nhảy xuống thuyền thì chưa biết.
Mỗi năm, thuyền bay đều mang lại lợi nhuận khổng lồ, nhưng đối với thương hội Lạc Địa Kim Tiền, đó chỉ là một ngành kinh doanh không đáng kể.
Thương hội Lạc Địa Kim Tiền là thương hội lớn nhất của Đại Lục Trung Ương, có thế lực bí ẩn đứng đằng sau, kì trân dị bảo nhiều không đếm xuể, miễn là có đủ linh thạch, thậm chí là những tiên bảo chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa từng được ai nhìn thấy như xá lợi Phật Quốc, Thánh Cốt Yêu Vực, Đạo Quả Tiên Nhân cũng có thể mua được.
Nếu ai dám nợ thương hội Lạc Địa Kim Tiền, hoặc hy vọng vào may mắn, trộm cắp tài sản của thương hội, thì những đại năng tu tiên biến mất một cách bặt vô âm tín bèn là lời cảnh báo cho mọi người.
Truyền thuyết kể về một đại năng tu tiên được mệnh danh là Đạo Chích Vương, thông thạo đạo pháp không gian, cướp không gian trữ vật của người khác như lấy đồ trong túi, dễ như trở bàn tay, khoảng cách đối với y chỉ là một chuỗi con số vô nghĩa, y chỉ cần một bước bèn có thể vượt qua vạn dặm sơn hà, từ vùng đất cực tây của Đại Lục Trung Ương đến vùng đất cực đông.
Ngay cả tài sản của những đại năng trong giai đoạn độ kiếp cũng từng bị y ăn cắp.
Trong giới trộm cắp có một quy tắc không thể vi phạm, đó chính là không được ăn cắp đồ của thương hội Lạc Địa Kim Tiền.
Ban đầu, Đạo Chích Vương tuân theo lời răn của tổ tiên trong giới trộm cắp, không có bất cứ tiếp xúc nào với thương hội Lạc Địa Kim Tiền.
Nhưng khi danh tiếng của y ngày càng lớn, nhiều cao thủ thành danh lâu năm hợp sức truy sát y, cũng không thể tìm thấy một miếng góc áo của y.
Y dần cho rằng những đại năng tu tiên chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi, bản thân mình đã vượt qua ông tổ nghề trộm, cần chi phải tiếp tục tuân theo những lời răn cứng nhắc đó.
Y huênh hoang mà tuyên bố rằng y sẽ ăn cắp báu vật của thương hội Lạc Địa Kim Tiền vào đêm nay.
Mọi người đều nghĩ rằng, hoặc là đạo pháp không gian của Đạo Chích Vương huyền dịu, im hơi lặng tiếng mà trộm mất báu vật, hoặc là một trận chiến lớn sẽ xảy ra bên trong thương hội, Đạo Chích Vương đối đầu với những đại năng đứng sau hội thương.
Không ai nghĩ ra rằng, vào đêm đó không có chuyện gì xảy ra, từ đó Đạo Chích Vương không bao giờ xuất hiện nữa, biến mất một cách bặt vô âm tín.
Sự ngượng ngùng của Lục Dương chỉ kéo dài một lúc ngắn, đến lúc phải nhảy khỏi thuyền, những người lạ mặt không có thời gian để tiếp tục nhìn Lục Dương.
Mọi người giơ ô giấy lên, bèn nhảy xuống, lần lượt xuống thuyền.
Lục Dương và Đào Yêu Diệp cũng nhảy theo.
Ở trên không trung, những người lạ mặt giơ ô mở ra, nhìn từ xa nhỏ như hạt mè, Lục Dương không giống như họ, hắn kéo dây ở sau lưng, dù nhảy ‘bùng’ một tiếng mở ra, trên không trung trông nổi bật lạ thường.
Nếu là thường ngày, ở độ cao như vậy, Lục Dương sẽ rất căng thẳng.
Nhưng bây giờ Lục Dương không có tâm trí để nghĩ về những điều này.
Quá ngượng ngùng.
May mắn là mọi người đều có mục đích khác nhau, chỉ có hai người Lục Dương và Đào Yêu Diệp đến xã Thái Bình.
Ngay khi đến xã Thái Bình, hai người đã nhận được sự chào đón nồng hậu của lý trưởng. Lý trưởng giống như đã biết họ sẽ đến từ trước.
"Hai vị tiên trưởng, cuối cùng các người đã đến. Dáng vẻ mà hai người nhảy xuống từ thuyền bay, đúng thật là phi phàm thoát tục."
Lục Dương thoáng há miệng ra, cuối cùng không thốt ra được làm sao họ biết mình khi nào đến.
"Tại hạ tên là Lục Dương, vị cô nương này là Đào Yêu Diệp, hai người tại hạ đều là đệ tử của Vấn Đạo Tông, nhiệm vụ miêu tả về yêu điểu không chi tiết lắm, còn mong lý trưởng nói rõ cho hay."
Ban đầu, lý trưởng còn chuẩn bị một bữa tiệc chiêu đãi khách phương xa, uống trước vài hiệp, quá chén rồi thì mới tặng ít đặc sản gì đó, rồi mới nói kỹ về vấn đề yêu điểu, mời người khác giúp sức, những người được bên trên cử xuống công tác đều là như thế.
Không ngờ hai người họ lại có tác phong nhanh như sấm chớp cuồng phong như vậy, không khỏi mừng thầm, trong lòng thầm khen, không hổ danh là đệ tử tiên môn.
Đào Yêu Diệp quan sát lý trưởng, tu vi luyện khí hậu kì, không tạo được nền tảng tốt từ sớm, không ít tạp chất trong linh lực, vô vọng với Trúc Cơ, thuộc vào loại tu sĩ bình thường, không có gì đặc sắc.
Nói đến yêu điểu, lý trưởng tỏ ra khổ sở, xã Thái Bình vốn đã không có nhiều người qua lại từ bên ngoài, khá là cô lập, bây giờ chuyện về yêu điểu lan ra khu vực xung quanh, ngay cả thương nhân cũng không muốn đến gần nơi này.
Ông ta đã báo cáo với quận Khúc Hà, nhưng quận Khúc Hà đang thiếu thốn nhân lực, lại thấy yêu điểu không gây hại cho người, bèn nói đợi thêm một gian, chờ đến khi rảnh tay sẽ cử người đến xã Thái Bình.
Chờ một cái bèn chờ hết hai mươi ngày.
"Cũng là chuyện của hai mươi ngày trước rồi, thợ may họ Phùng la hét chạy ra đường, nói nhà họ có một con đại yêu quái ăn thịt người, rất là lợi hại."
"Hàng xóm sau khi nghe được bèn giật nảy mình, yêu quái ăn thịt người không phải chuyện nhỏ, xã Thái Bình tổng cộng chỉ có hơn ba mươi tu sĩ, trong đó chỉ có tu vi của lão phu là cao nhất, lão phu lại là lý trưởng, thợ may họ Phùng dẫn bà con hàng xóm đến tìm lão phu."
"Trước khi trừ yêu phải tìm hiểu rõ tình hình, lão phu bèn hỏi Phùng may vá, ngươi nói yêu quái ăn thịt người, vậy ăn thịt người nào rồi?"
Yêu quái từng ăn thịt người và chưa từng ăn thịt người có sự khác biệt rất lớn về mức độ nguy hiểm, con người là anh linh của vạn vật, trời sinh bèn mở ra tâm trí, yêu quái ăn một lần sẽ nhớ mãi hương vị này, sẽ ăn thịt người thứ hai, người thứ ba... gây hại một phương.
"Phùng may vá nói không biết yêu quái ăn thịt người nào, nhưng yêu quái đó có thể nói chuyện, chắc chắn là vì ăn thịt người mới có thể nói được tiếng người."
Dân gian thực sự có truyền thuyết, kể rằng yêu quái ăn thịt người sẽ có thể nói được tiếng người, hóa thành hình người, nhưng đây chẳng qua là lời đồn thổi của dân gian.
Yêu tộc tu luyện nào có đơn giản như vậy, muốn nói được tiếng người cần luyện hóa xương móng trong họng, ít nhất cũng là luyện khí hậu kì.
"Phùng may vá nói rằng yêu quái đó có màu sắc rực rỡ, gã ta ban đầu chỉ nghĩ đó là một con chim trong rừng bị lạc, yêu điểu ngồi sau lưng gã ta, nhìn gã ta may vá quần áo, không hề động đậy, đột nhiên bèn mở miệng nói chuyện, dọa đến Phùng may vá vội vàng chạy ra khỏi cửa hàng."
"Lão phu thấy Phùng may vá cũng không nói ra được bất kỳ thông tin hữu ích nào, bèn bảo họ đợi ở xa, lão phu một mình lẻn vào, nhìn thấy yêu điểu."
"Con yêu điểu đó có lông vũ rực rỡ, màu sắc bóng láng, đường viền mắt có màu đỏ rõ nét, vừa nhìn liền biết đó không phải là con chim bình thường, chim bình thường làm sao dám có ngoại hình huênh hoang như vậy?"
"Yêu điểu mở miệng, hỏi lão phu 'ngươi là ai, Trương Quan Giáp đâu rồi?', giọng nói khá vội vàng."
"Lão phu trong lòng khó hiểu, Trương Quan Giáp là một tu sĩ trong xã, luyện khí tầng ba, tu vi bình thường, làm sao lại có liên hệ với yêu thú."
"Lúc đó lão phu cố gắng để thả lỏng bản thân, làm ra vẻ bản thân không phải là mối đe dọa gì, lịch sự hỏi 'không biết yêu vương tìm Trương Quan Giáp để làm gì?'".
"Yêu Điểu không trả lời, vỗ cánh rời khỏi cửa hàng may vá."
"Kể từ đó, yêu điểu liền bay khắp chốn ở xã Thái Bình, ăn lương thực ở ruộng, miệng nói tiếng người, dù không ăn thịt người, nhưng phàm nhân gặp phải yêu quái nào có ai mà không sợ hãi, do đó trong những ngày qua mọi người đều sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, sợ rằng hung tính của yêu điểu bỗng nổi lên, há mồm bèn nuốt chửng mọi người."
Lục Dương liền hỏi: "Lý trưởng có từng đối đầu với yêu điểu hay chưa, thực lực của đối phương ra sao?"
Lý trưởng lắc đầu: "Yêu điểu bay quanh trong không trung cả ngày, xuất quỷ nhập thần, khó lần dấu vết."
"Hơn nữa lão phu không nhìn ra tu vi của yêu điểu, có nghĩa là nó ít nhất cũng ở cùng giai đoạn luyện khí tầng bảy như lão phu, sợ rằng yêu điểu vốn không có ý định gây hại cho người, nếu lão phu vội vã ra tay, bèn biến khéo thành vụng, chọc giận đối phương."
Lục Dương gật đầu, hành động của lý trưởng cũng hợp tình hợp lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận