Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1110: Đấu phú (2)

- Có muốn ăn chút đồ ăn ngon không? Mạnh Cảnh Chu hỏi.
Lục Dương không hiểu:
- Lúc tẩy trần không phải đã ăn rồi sao, ta thấy khá ngon mà?
- Những món đó không phải ngon nhất, những món linh thực đó vừa chú trọng hương vị vừa chú trọng hiệu quả, nhưng hai thứ không thể có được cả hai, cho nên so với hương vị thực sự thì kém hơn một chút, ta dẫn ngươi đi ăn là nơi ngon nhất Đế Thành.
Nói thế nào thì Đế Thành cũng là địa bàn của mình, Mạnh Cảnh Chu phải làm tròn bổn phận của chủ nhà.
- Vậy thì đi thôi.
Lục Dương cười nói, hắn nhớ sư tỷ thích đến mỗi nơi là nếm thử đồ ăn địa phương, nếu thực sự ngon như Mạnh Cảnh Chu khen, thì lúc rời khỏi Đế Thành, có thể gói mang đi một phần.
Do mọi người ở Đế Thành đều biết đến danh tiếng lẫy lừng của Mạnh Cảnh Chu, khi hai người rời khỏi Mạnh phủ, họ đã tự giác đeo mặt nạ.
Nơi Mạnh Cảnh Chu nói đến tên là Thiên Hương Lâu, là tửu lâu sang trọng nhất Đế Thành.
Thậm chí còn có tin đồn rằng Tháp Thiên Hương có một linh trù Độ Kiếp kỳ, nhưng vị linh trù này đã không ra tay trong nhiều thập kỷ.
Thiên Hương Lâu đông nghịt người, may mà Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu đến không tính là muộn nhất, khi họ đến thì vẫn còn ba cái bàn trống.
Đợi đến khi họ ngồi vào bàn gọi xong món, thì hai cái bàn trống đó cũng đã có người ngồi.
- Thật sự rất ngon.
Sau khi món ăn được bưng lên, Lục Dương gắp một đũa nếm thử, lão Mạnh quả thực không nói dối, món này còn ngon hơn cả những món ăn ở Mạnh phủ.
- Đương nhiên rồi, khẩu vị của thiếu gia này có thể tầm thường sao?
Mạnh Cảnh Chu đắc ý, cũng háo hức ăn, đã năm sáu năm rồi hắn không được ăn.
Có lẽ là đồng nghiệp tương khắc, Bất Hủ Tiên tử chẳng thèm để mắt đến những món ăn của Thiên Hương Lâu.
Trong lúc Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu ăn cơm tiện thể bàn bạc về võ công tiếp theo, hai người để ý thấy cửa tửu lâu có chút náo động, không khỏi ngoảnh đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một nam tử mặc đồ đen, khí độ phi phàm, ôm một nữ tử đi vào, giữa thanh thiên bạch nhật mà không hề để ý đến ánh mắt của mọi người, phía sau nam tử còn có hai hộ vệ đi theo.
Lục Dương để ý thấy bộ đồ đen mà nam tử mặc được dệt từ to ám kim do băng sơn Thiên Tằm phun ra, không thấm nước không thấm lửa, đao thương bất nhập, vô cùng hiếm thấy.
Ngay cả ở Đế Thành, nơi có rất nhiều con em quan lại, thì những người có tư cách mặc loại trang phục này cũng không nhiều.
- Không còn chỗ sao?
Nam tử cau mày, tửu lâu đông quá, đến một cái bàn trống cũng không có.
Hắn đi thẳng đến trước một trong những chiếc bàn, từ trên cao nhìn xuống chằm chằm vào một trong những vị khách của chiếc bàn đó.
- Chỗ này thiếu gia này chiếm rồi, các ngươi cút đi.
Những vị khách đó dường như nhìn ra nam tử không phải người dễ chọc, vội cúi đầu nhận lời nhường chỗ.
Nam tử nhìn thấy bàn của Mạnh Cảnh Chu toàn những món ăn dân dã, liền cười một tiếng:
- Kẻ nghèo thì đừng đến đây.
Tiếp đó, hắn lại vẫy tay:
- Tiểu nhị, mang đến đây một bình Thần Tiên Túy trăm năm!
Thực khách nghe thấy giọng điệu tùy tiện của nam tử, không khỏi giật mình.
Một bình Thần Tiên Túy bình thường đã bằng thu nhập một năm của một gia đình nhỏ ở Đế Thành, nếu là Thần Tiên Túy trăm năm, thì giá trị của nó cao đến khó tin.
Mặc dù những người đến tửu lâu đều là những người giàu có hoặc quyền quý, nhưng những người có thể gọi Thần Tiên Túy trăm năm cũng chỉ là số ít.
Nữ tử thấy nam tử hào phóng, đôi mắt đẹp liên tục tỏa sáng, dán chặt hơn, còn cố ý dùng ngực cọ vào cánh tay nam tử, Mạnh Cảnh Chu hừ lạnh một tiếng, hắn chưa từng thấy ai khoe của trước mặt mình như vậy.
Còn khoe bạn gái thì càng quá đáng hơn.
Hắn lập tức gọi tiểu nhị:
- Cũng mang đến cho thiếu gia này một bình Thần Tiên Túy trăm năm.
Nam tử như không nghe thấy lời của Mạnh Cảnh Chu, tiếp tục gọi món:
- Linh Ngư chưng mây mù, phải là loại mười năm, thiếu một năm thì đập nát tửu lâu của các ngươi!
Mạnh Cảnh Chu cũng ra vẻ gọi món, đến giá cả cũng không thèm nhìn:
- Tiểu nhị, mang đến đây một phần Linh Ngư chưng mây mù, loại mười năm.
Người thanh niên liếc nhìn Mạnh Cảnh Chu, khuôn mặt xa lạ, chỉ nghĩ là tu sĩ ngoại thành đến Đế Đô tìm đường, cười lạnh một tiếng, chuyên chọn món đắt tiền:
- Bạch chước ngũ hành linh thự, hồng đào đê nhật kê, thái thanh luyện hồn cháo.
- Chúng ta cũng gọi bạch chước ngũ hành linh thự, hồng đào đê nhật kê, thái thanh luyện hồn cháo.
Mạnh Cảnh Chu vốn không muốn gọi những món này, tuy là đồ đại bổ nhưng hương vị không bằng những món mình gọi lúc đầu, nhưng hắn không ngại chơi đùa với tên thanh niên này.
Người thanh niên gọi món gì, Mạnh Cảnh Chu cũng gọi món đó, không hề nhún nhường, người thanh niên không còn cảm giác ngạo nghễ như trước, thấy mất mặt trước bạn gái.
Hắn đập mạnh vào bàn:
- Tiểu nhị, ta hỏi ngươi, ở đây món gì đắt nhất!
Tiểu nhị do dự một chút, cẩn thận nói:
- Thưa khách quan, ở đây tiền thuê nhà là đắt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận