Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 638: Mật thất giết người (2)

Hắn mời Lục Dương cùng hai người lên ngồi ở đại sảnh, bảo nha hoàn rót trà, rồi gọi quản gia đến, bảo ông ta đi gọi Tống viên ngoại đang ở thư phòng ra.
Còn bản thân Tống Thiên thì đi gọi những người trong gia đình đến.
Những ngày gần đây, nhà họ Tống luôn trong tình trạng lo lắng bất an, nay có đệ tử tiên môn ra tay, cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.
Lục Dương bưng chén trà lên, bất chấp nước sôi nóng bỏng, một hơi uống cạn nửa chén.
Nước sôi thì là cái gì, trước khi tu tiên hắn còn dùng nước sôi để tắm.
Lục Dương buông chén trà xuống, thuận miệng nói ra:
- Tống gia có một cỗ âm khí.
Đào Yêu Diệp gật đầu:
- Đúng vậy, hơn nữa, âm khí còn rất nồng đậm, hẳn là có yêu vật ẩn núp trong nhà họ Tống.
Mặc dù vậy, xét theo nồng độ âm khí tỏa ra thì đối với Lục Dương cùng hai người vẫn chưa gây thành mối đe dọa.
Cả ba người đều có ngũ giác rất nhạy bén, từ xa đã nghe thấy tiếng huynh đệ tỷ muội nhà họ Tống đang đi về phía này, vừa đi vừa nói chuyện.
- Đại ca, không phải đệ nói huynh đâu, nhà mình đã mời biết bao nhiêu tu tiên giả đến đây, người nào không phải là thất bại trở về, lần này huynh lại chắc chắn như vậy sao?
Thái độ không nghiêm chỉnh, hẳn là người con trai thứ ba Tống Khải.
- Tam đệ đừng nói bừa, lần này đại ca mời đến là đệ tử tiên môn, địa vị gần như ngang bằng với triều đình, là tiên gia chân chính, tiên gia đối phó với yêu tà chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Nghe giọng điệu nói chuyện thì hẳn là người con trai thứ hai Tống Thanh.
- Hơn nữa, ngươi không nghe đại ca nói sao, trong số những tu sĩ đến lần này có một vị đạo trưởng tên là Lục Dương, cho dù ngày thường ngươi không học hành tử tế, chỉ biết ăn chơi lêu lổng, thì cũng hẳn đã từng nghe qua sách bình thư Vấn Vấn tông truyền kỳ , theo như ta được biết, người viết sách bình thư chính là chưởng môn tiên môn, là một trong những bậc cao nhân nhất trên đời, những thứ do bậc cao nhân như vậy viết ra, mặc dù nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng chắc chắn là thật.
- Đừng có khoe khoang kiến thức của mình nữa, nhị ca, ngươi còn chưa thi đỗ tú tài, phụ thân đã nổi trận lôi đình với ngươi mấy lần, nói ngươi đọc sách chẳng khác nào đọc sách rách, quên rồi sao?.
- Ngươi!.
- Hy vọng có thể lấy được bức họa thành công, Chu Lang biết tình hình nhà mình, ngay cả gặp ta cũng không dám.
Giọng nói này có chút nhút nhát, chắc chắn là cô con gái út Tống Liên Nhi.
- Muội muội, muội vẫn chưa cắt đứt quan hệ với tên đó sao? Muội quên lời phụ thân đã nói với muội rồi sao, tên đó chẳng nên thân, chỉ biết nói lời ngon ngọt, hắn ta căn bản không phải để ý đến muội, mà là để ý đến tài sản nhà họ Tống chúng ta.
- Nghe lời nhị ca khuyên, mau chia tay đi, nếu phụ thân biết muội vẫn còn liên lạc với hắn, cẩn thận ông ấy đánh gãy chân muội đấy.
- Không, Chu Lang yêu ta mà!
- Được rồi, sắp được gặp đạo trưởng rồi, mọi người đều đứng đắn một chút, đặc biệt là tam đệ, tốt nhất đừng có làm bậy trước mặt đạo trưởng, nếu không phụ thân sẽ không tha cho ngươi đâu.
Huynh muội nhà họ Tống vừa nói vừa đi đến đại sảnh.
Lục Dương uống cạn nửa chén trà còn lại, bập bẹ miệng, vừa rồi để súc miệng, quên đi mùi vị của hoành thánh.
Mối quan hệ giữa những người trong nhà họ Tống có chút phức tạp.
Huynh muội nhà họ Tống đến, Lục Dương chỉ liếc mắt một cái là đã đối chiếu được với những người vừa nói chuyện.
Người con trai cả Tống Thiên đã gặp rồi.
Người mặc áo dài nho sinh, sạch sẽ gọn gàng, một tay đặt ở bụng là người con trai thứ hai Tống Thanh.
Người thấp bé, mặt mày không vui là người con trai thứ ba Tống Khải.
Người ánh mắt láo liên, không dám nhìn thẳng vào Lục Dương là cô con gái út Tống Liên Nhi.
- Bái kiến đạo trưởng.
Tống Thiên ở nhà rất có uy nghiêm, hắn bảo các đệ đệ muội muội đứng đắn một chút, thì không ai dám làm càn trước mặt Lục Dương, ngay cả người con trai thứ ba Tống Khải cũng không ngoại lệ.
- Phụ thân vẫn chưa đến sao?
Tống Thiên có chút nghi hoặc, tính theo thời gian thì phụ thân hắn cũng nên đến rồi chứ.
Trong lúc Tống Thiên đang nghi hoặc, một bóng người loạng choạng xông vào đại sảnh, thở không ra hơi:
- Thiếu gia, thiếu gia không ổn rồi!”.
Tống Thiên đỡ quản gia dậy, một cảm giác không ổn dâng lên:
- Sao vậy, phụ thân đâu?
- Lão gia đã mất rồi!
- Cái gì?!
Huynh muội nhà họ Tống cùng nhau kinh ngạc, cô em út Tống Liên Nhi thì suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.
Ngay cả Lục Dương cùng hai người cũng không ngờ rằng đối tượng còn chưa gặp mặt đã chết rồi.
- Đi, đi xem!
Tống Thiên dù sao cũng là đại ca, rất nhanh đã ổn định tinh thần, bảo quản gia dẫn họ đến thư phòng.
Cửa thư phòng đóng chặt, quản gia dẫn mọi người đến bên cửa sổ cạnh thư phòng, cửa sổ bị vỡ một lỗ lớn, có thể nhìn thấy từ bên trong viên ngoại họ Tống nằm trên mặt đất, máu chảy lênh láng, hơi thở không còn.
Quản gia vừa dẫn mọi người trèo qua cửa sổ vừa nói:
- Ta đến thư phòng gọi lão gia, nhưng gọi mãi lão gia cũng không trả lời, mà cửa sổ của thư phòng đã bị khóa, đây là thói quen của lão gia, ông ấy cho rằng như vậy sẽ có cảm giác an toàn, ta thấy không ổn, phá cửa sổ xông vào, vừa vào phòng đã thấy lão gia nằm trên mặt đất.
Đào Yêu Diệp và Lan Đình hơi suy nghĩ, cửa sổ đóng chặt, người ngoài không thể mở ra được, viên ngoại họ Tống chết bên trong, đây là một vụ án giết người trong phòng kín điển hình.
Lục Dương không nói gì, không biết đang nghĩ gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận