Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 19: Chân thân của yêu điểu !

Đào Yêu Diệp hỏi: "Nếu yêu điểu đang tìm kiếm Trương Quan Giáp, vậy các người có từng thử cho yêu điểu gặp Trương Quan Giáp chưa?"
Lý trưởng thở dài: "Không cần bọn người lão phu sắp xếp cho yêu điểu gặp Trương Quan Giáp, vài ngày trước, yêu điểu đã trực tiếp đến nhà của Trương Quan Giáp, kêu lên 'Yêu quái!' 'Yêu quái!' rồi bay ra ngoài cửa sổ, không biết bay đi nhà ai."
"bọn người lão phu đang không biết phải làm gì, thì hai vị tiên trưởng liền đến."
Đào Yêu Diệp suy ngẫm một lúc rồi nói ra suy đoán của mình: "Trương Quan Giáp là yêu quái? Yêu điểu đang nhắc nhở các người cẩn trọng với Trương Quan Giáp?"
Trong Yêu Tộc không thiếu những kẻ tốt bụng, hoặc hóa thành hình người hoặc là lộ rõ chân thân, để nhắc nhở mọi người về tai họa sắp đến.
Ví dụ như Đại Yêu Vương Chu Lệ, trong truyền thuyết dân gian, nơi Chu Lệ đi đến, đồng nghĩa với việc thiên hạ đại loạn, do đó mọi người coi Chu Lệ như một con yêu quái mang đến bất hạnh.
Sự thật mà Tiên Môn biết được hoàn toàn trái ngược, chẳng phải Chu Lệ mang đến đại loạn, mà là Chu Lệ biết trước đại loạn sắp đến, đặc biệt từ Yêu Vực đến đại lục trung ương, để nhắc nhở Nhân Tộc, hoàn toàn vì lòng tốt.
Tất nhiên, dân gian có sự hiểu lầm này, Chu Lệ cũng có một phần trách nhiệm - nó mắc chứng ám ảnh sợ xã hội, không dám nói chuyện.
Một con yêu quái im lặng ít nói, lại cộng thêm khuôn mặt hung tợn, khó có thể khiến người ta tin rằng nó là một con yêu quái tốt bụng.
Nói không chừng yêu điểu cũng giống như vậy, đến để nhắc nhở người dân xã Thái Bình rằng Trương Quan Giáp là đại yêu hóa hình.
Nói đến chuyện này, lý trưởng có chút khó xử, ông ta không muốn phản bác vị tiên nữ xinh đẹp đến từ Tiên Môn này, nhưng cũng không thể phớt lờ sự thật, miễn cưỡng nói Trương Quan Giáp là yêu quái.
"Trương Quan Giáp từ nhỏ bèn sống ở xã Thái Bình, những người lớn tuổi đều có thể chứng minh điều này. Y còn có hai người em trai là Trương Quan Ất và Trương Quan Bính, ba huynh đệ có mối quan hệ rất mật thiết. Hiện tại, y đã mở một trường làng, dạy trẻ em về nho học và tu tiên, là một trong số ít những ông giáo ở xã Thái Bình."
"Nếu nói y là yêu quái, e rằng..."
Đào Yêu Diệp không đồng tình với quan điểm của lý trưởng: "Yêu tộc trường thọ, nhiều loài trường thọ đều sẽ ở một nơi nào đó trong vài chục năm, để bản thân dần già đi, không khác gì người phàm. Đợi đến hôm nào đó đã nhìn hết cảnh vật nơi đây, họ sẽ giả chết để thoát thân, bước ra từ mộ, đến nơi mới, bắt đầu lại từ đầu."
Lý trưởng thoáng há miệng, ông ta không có kiến ​​thức như Đào Yêu Diệp, không biết phải nói gì.
Lục Dương khẽ lắc đầu, chỉ ra lỗ hổng trong suy đoán của Đào Yêu Diệp: "Nếu Trương Quan Giáp là yêu quái, thì chắc chắn là đại yêu hoá hình. Làm sao mà đại yêu có khả năng hoá hình lại có thể chịu đựng được con yêu điểu nhỏ nhoi nói năng linh tinh? E là yêu điểu còn chưa kịp nói, đã bị Trương Quan Giáp diệt gọn rồi."
Đào Yêu Diệp không phản bác, những gì Lục Dương nói quả thực là tình hình thật tế.
Lục Dương đứng dậy: "Dù sao, vẫn cần phải đi gặp vị Trương Quan Giáp này."
Lý trưởng vội vàng dẫn đường: "Hai vị tiên trưởng, xin mời theo lão phu."
Trên đường đi, Lục Dương chỉ ra lỗi trong cách gọi của Lý trưởng: "Chúng ta cùng là người tu tiên, lấy thành tiên làm mục tiêu, chưa kể hai người tại hạ chỉ ở giai đoạn Trúc Cơ, ngay cả những chân quân Hợp Thể, tôn giả Độ Kiếp, những đại năng gần với việc thành tiên nhất, cũng không đủ tư cách để người ta gọi là tiên trưởng."
"Lý trưởng có thể gọi hai người tại hạ là đạo trưởng."
Lý trưởng cười xoà, không dám xem hai người Lục Dương và Đào Yêu Diệp như những tu sĩ Trúc Cơ thông thường. Chỉ có một phần mười tu sĩ Trúc Cơ có thể thăng lên giai đoạn Kim Đan, đó là những tu sĩ thông thường. Đệ tử của Vấn Đạo Tông tuyệt đối chắc như đinh đóng cột là những tu sĩ Kim Đan, thành tựu tương lai cao đến nhường nào, không phải là người như ông ta có thể tưởng tượng.
“Đây chẳng phải là bởi không có người thành tiên sao, dù có đi chăng nữa cũng chỉ là truyền thuyết tiên nhân mơ hồ như đuổi hình bắt bóng."
Lục Dương nghe vậy, chỉ cười nhẹ, không nói thêm gì nữa.
Chẳng bao lâu, ba người đến nơi ở của Trương Quan Giáp.
"Lão Trương, có khách đến, mở cửa ra đi."
Cánh cửa gỗ mở ra kèm theo tiếng kêu ‘cọt kẹt’, Trương Quan Giáp với vẻ mặt gượng gạo đứng sau cửa.
"Giới thiệu một chút, hai vị này là đệ tử Vấn Đạo Tông, đến đây để giúp chúng ta tiêu diệt yêu điểu."
Nghe đến ba chữ "Vấn Đạo Tông", biểu cảm của Trương Quan Giáp có sự thay đổi. Y nói với vẻ bất đắc dĩ: "Ta thật sự không phải là yêu quái, các người không thể nghe con yêu điểu hô cái gì bèn tin cái đó, Yêu điểu còn hô lên 'đại gia, đến chơi đi', tại sao các người không để vài người đại gia tìm yêu điểu đó chơi đi?"
Lý trưởng cười một cách ngượng nghịu: "Chúng tôi chỉ đi dạo một chút, tình cờ ghé qua đây thôi."
Lý trưởng làm việc chăm chỉ, bất kể ai cũng nói ông ta là một quan viên tốt, ông ta đã nói đến mức này, Trương Quan Giáp cũng chỉ có thể mở cửa đón khách, mời ba người họ vào trong.
Nhà của Trương Quan Giáp thuộc kiểu nhị tiến tứ hợp viện, chỉ một người ở, trông rất trống trải.
Trương Quan Giáp đã qua tuổi tứ tuần, nhưng chưa kết hôn.
Cuộc nói chuyện cũng không thể tránh khỏi yêu điểu, Trương Quan Giáp nói nói một cách bực dọc: "Cả đời ta cũng chưa từng rời khỏi xã Thái Bình, nơi xa nhất từng đi chính là quận Khúc Hà, làm sao mà làm quen được với con yêu điểu đó?"
"Mỗi ngày đều có học sinh hỏi ta, nói thầy ơi thầy ơi, thầy có phải là yêu quái không? Còn có học sinh sợ bị ta ăn thịt, mỗi ngày đều hoàn thành bài tập đúng giờ!"
"Thậm chí ngay cả hàng xóm cũng tìm đến ta, nói gã ta có một kẻ thù ở giai đoạn Trúc Cơ, người ở quận Khúc Hà, hỏi liệu có thể nhờ ta lén lún ra tay giết đối phương hay không , giá cả có thể thương lượng!" Trương Quan Giáp nói đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể quyết một trận sinh tử với yêu điểu để lấy lại sự trong sạch của mình.
Y chỉ là một người bình thường, nhưng chỉ cần yêu điểu mở mỏ ra, y bèn trở thành yêu tộc, đúng thật là không có lẽ trời!
Sau một hồi trò chuyện, cả ba người không thu được thông tin hữu ích nào, chỉ nghe Trương Quan Giáp than vãn về ảnh hưởng mà yêu điểu gây ra cho cuộc sống của y lớn đến nhường nào trong suốt hai canh giờ.
May mắn thay, Lục Dương và Đào Yêu Diệp nhanh chóng bày tỏ thái độ, nhất định sẽ trảm yêu trừ ma, vì dân trừ hại, tiêu diệt yêu điểu, trả lại sự công bằng cho Trương Quan Giáp, y mới vừa lòng mà dừng lại việc phàn nàn.
"Yêu điểu lại tới rồi!" Bên ngoài ngôi nhà, có người hét lên, chạy về phía xa để thoát thân, tránh xa yêu điểu.
Nghe thấy tiếng động, Lục Dương và Đào Yêu Diệp ngay lập tức nén lại tâm trạng thong dong, tay cầm pháp bảo, rời khỏi sân nhà, đối đầu với yêu điểu.
"Hai vị đạo trưởng, hãy cẩn thận!" Lý trưởng bảo dân làng im lặng, đứng xa nơi yêu điểu xuất hiện một chút.
Lục Dương nắm chặt chuôi kiếm, chỉ cần yêu điểu có ý định tấn công người, bèn sẽ đối mặt với ánh gươm chợt sáng, một chia thành hai.
Đào Yêu Diệp lấy ra chiếc ô giấy đỏ, đây là pháp bảo bổn mệnh của cô, khi ô giấy mở ra, như mộng tựa ảo, bất thình lình dìm chết kẻ địch trong ảo cảnh.
Lục Dương cẩn trọng đưa tay ra hiệu , tỏ ý rằng bản thân hắn sẽ đi trước dò đường, Đào Yêu Diệp gật đầu.
Yêu điểu đậu xuống một ngôi nhà dân, Lục Dương như một con mèo, đi lại không một tiếng động, rón ra rón rén, âm thầm tiếp cận con mồi.
Lục Dương cảnh giác đến cực độ, cơ bắp căng cứng, chuẩn bị sẵn sàng rút kiếm chiến đấu bất cứ lúc nào.
Phỏng đoán theo cách lạc quan thì yêu điểu ở giai đoạn luyện khí tầng bảy, đây là kết quả tốt nhất, trường hợp tồi tệ nhất là yêu điểu là yêu quái ở giai đoạn Trúc Cơ hậu kì, cuộc chiến không hề dễ dàng, để chiến thắng càng cần phải tốn một chút sức.
Cuối cùng, hắn nhìn thấy yêu điểu gây phiền toái cho xã Thái Bình hai mươi ngày nay.
Bộ lông màu xanh lá cây sậm rực rỡ khó bì, màu sắc óng ánh, từ khóe mắt đến phần cổ là một mảng màu đỏ lớn, xanh đỏ xen kẽ, rất bắt mắt.
Lục Dương vừa nhìn bèn nhận ra lai lịch của yêu điểu, yêu điểu đến từ sâu trong khu rừng rậm, thích ăn quả sung và quả mọng, giỏi bắt chước tiếng người.
Đây là một con vẹt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận