Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 123: Chủ nhân của huyệt mộ

Mắt thấy màn sáng sắp hiển thị ‘Án tù chung thân, "’ Lục Dương ‘bịch’ một tiếng đóng quyển Tâm Đắc Trộm Mộ lại, màn sáng đang nhấp nháy án tù mới biến mất.
Lần này, Lục Dương không thể lấy lý do ‘đây là bản sắc của thời đại’ để biện minh nữa, chức năng của cuốn sách này quả thật có chút khác người, hơn nữa trong sự khác người đó vẫn có một chút hợp lý, làm cho nó trông có vẻ khác người hơn.
May thay nổi hứng thú của Bất Hủ Tiên Tử đến nhanh nhưng qua đi cũng nhanh, cô nhanh chóng bị thu hút bởi những món đồ tuỳ táng. Khoảng cách giữa thời Thượng Cổ và hiện tại quá lớn, cách thức và hình thức của vật tuỳ táng đều có sự thay đổi.
Chẳng hạn như trong thời Thượng Cổ, người ta tin rằng sau khi chết, họ sẽ đi đến Cửu U, nếu muốn duy trì sự oai phong giống như lúc còn sống, thì cần phải dùng người làm vật tuỳ táng. Khi hậu thế mở ra lăng mộ của đại năng thời Thượng Cổ, thường có thể nhìn thấy xương trắng chồng chất trong đồ tuỳ táng, ngày nay, mọi người đã trở nên văn minh hơn, thay thế con người bằng tượng binh mã.
Điều này làm cho Bất Hủ Tiên Tử nhớ về một vài chuyện: "Ta nhớ rằng thủa đầu, Ứng Thiên Tiên chính là vật tuỳ táng của lão già nào đó. May thay vận khí của y đủ tốt, y sử dụng thuật giả chết để qua mắt mọi người, được đưa vào lăng mộ khi còn sống."
"Sau khi vào lăng mộ, y giải trừ thuật giả chết, mặc ý thu gặt, thu được một lượng lớn thảo dược và pháp bảo. Lão già đó vững tin rằng mình sẽ chuyển kiếp, vì vậy lão ta đã lưu trữ nhiều loại thiên tài địa bảo có thể cải thiện thể chất, tất cả món hời đó đều cho Ứng Thiên Tiên nuốt trọn."
"Y thừa cơ tẩy tinh phạt tuỷ, thoát thai hoán cốt, sau đó thoát ra khỏi lăng mộ, sau này, y gặp kỳ ngộ không ngớt, tiềm lực ngày càng lớn, danh tiếng dần nổi lên, bộc lộ tài năng trong lứa trẻ, trở thành một trong những nhân vật chính của Đại Thế, miễn cưỡng đủ tư cách để trở thành đối thủ của ta."
Ban đầu, Lục Dương nghĩ rằng Ứng Thiên Tiên có lẽ là một người rất mạnh, nhưng khi nghe thấy y miễn cưỡng đủ tư cách để trở thành đối thủ của Bất Hủ Tiên Tử, hắn bèn dứt khoát kéo Ứng Thiên Tiên xuống cùng tầm với Bất Hủ Tiên Tử.
"Tiên cũng phân cấp bậc sao, chẳng hạn như Tiên Nhân hay Thiên Tiên gì đó?" Lục Dương hỏi.
Bất Hủ Tiên Tử biết Lục Dương đã hiểu lầm, bèn giải thích: "Danh xưng của Ứng Thiên Tiên là Ứng Thiên, thân phận là tiên, vì vậy người ta gọi y là Ứng Thiên Tiên."
"Ứng Thiên Tiên cho rằng mình sinh ra ứng với thiên mệnh, thuận theo mệnh trời, chính là nhân vật chính của thiên địa, đại thế thuộc về y, bèn tự xưng là Ứng Thiên."
"Tiên không phân cấp bậc, Đạo Quả của mỗi người đều không giống nhau, khó có thể phân cao thấp, thì phân chia cấp bậc như thế nào?"
Những lời của Bất Hủ Tiên Tử khiến Lục Dương hiểu ra một điều - thì ra Bất Hủ Tiên Tử cũng có chút hữu dụng.
Tiếc rằng Đại Lục Trung Ương không có bài thi lịch sử, nếu không thì dù có thế nào đi chăng nữa, Lục Dương cũng có thể đạt được điểm tuyệt đối.
Hoặc cũng có thể là thành tích của Lục Dương không được lý tưởng cho lắm, người ra đề nói rằng đáp án của Lục Dương không đúng, sau hàng trăm năm nghiên cứu của y, thời Thượng Cổ đáng lý ra là phải thế này thế nọ, mọi người xung quanh đều cười nhạo sự vô tri của Lục Dương, dám chất vấn đáp án của người ra đề, đúng là không biết trời cao đất rộng.
Lúc này, Lục Dương thể hiện ra thân phận ký chủ của Bất Hủ Tiên Tử, làm mọi người bẽ mặt, toàn cảnh trở nên tĩnh mịch, không còn ai dám chất vấn quan điểm của Lục Dương về thời Thượng Cổ nữa.
Cảm giác khá khoái trá.
Ngay cả cảnh tượng ra oai Lục Dương cũng đã chuẩn bị xong rồi, chỉ là không có đất dụng võ.
Bất Hủ Tiên Tử không tiếp tục kể những câu chuyện về thời Thượng Cổ, mà thay vào đó, cô tò mò quan sát đủ loại đồ tuỳ táng.
Lục Dương không lơ là cảnh giác, tiếp tục học tập kiến thức trộm mộ: "Làm một tên trộm mộ, cần phải giữ tinh thần cảnh giác trong mọi thời điểm, ngay cả khi tìm thấy lăng mộ chính, và tìm thấy đồ tuỳ táng ở trong đó, cũng không thể đánh mất cảnh giác, một số chủ nhân của lăng mộ cực kỳ ghét bị người khác làm phiền, họ có thể đặt các cơ chế bẫy hiểm độc trong lăng mộ chính, nhất thiết phải cẩn thận..."
"Tiểu tử, ngươi đi về phía trước xem thử, mấy thứ này là đồ vật trong thời đại của ngươi à, trông cũng khá thú vị." Bất Hủ Tiên Tử không biết đã nhìn thấy thứ gì, cô ấy hối thúc Lục Dương.
Lục Dương vừa sải ra một bước, bèn cảm thấy như đạp vào thứ gì đó, giống như một viên gạch đá có thể lõm xuống.
Trong phút chốc, trán của Lục Dương đổ đầy mồ hôi lạnh, nhận ra rằng mình đã đạp trúng bẫy rồi, nhưng đó sẽ là gì đây, là kim độc xuất hiện từ dưới mặt đất, hay làn mưa tên bắn ra từ vách tường?
Không có thời gian để Lục Dương suy nghĩ nhiều, hắn dựa vào trực giác mà nhảy lùi về phía sau, cố gắng né tránh ám khí của cơ chế bẫy.
Cơ chế bị kích hoạt, viên dạ minh châu ở phía trên đầu bất ngờ phát ra ánh sáng mạnh như mặt trời thu nhỏ, toàn bộ lăng mộ chính trở nên sáng sủa, tuyệt nhiên không còn bầu không khí âm u đáng sợ như trước.
Lục Dương đợi mãi mà cũng không thấy có bất cứ sự thay đổi mới nào, khóe mắt của hắn khẽ co giật: "Vậy nên vừa rồi là bật đèn à?"
"Bật đèn là gì?" Bất Hủ Tiên Tử chưa từng nghe qua từ này.
"Không có gì."
Lục Dương ngày càng cảm thấy rằng lăng mộ này để lộ ra hơi hướng khác người, xây trên vách núi còn có thể giải thích là để chống trộm, nhưng viết ‘Lăng Mộ Chính’ ở trước cửa, ở trong đó còn có thể bật đèn thì cũng quá đáng rồi chứ?
Đây là thiết kế mà lăng mộ bình thường cần phải có hay sao?
Chẳng qua, trong quyển ‘Tâm Đắc Trộm Mộ’ cũng có một câu cảnh cáo:
Càng trái với lẽ thường, thì càng nguy hiểm.
"Đừng lo, có bản tiên đây, chẳng thể nào xảy ra sự cố gì cả!" Sau khi bật đèn, dũng khí của Bất Hủ Tiên Tử tăng lên rõ rệt, nói chuyện cũng tự tin hơn trước.
Dạ minh châu thắp sáng đến huyệt mộ rõ như ban ngày, ngay cả khi có ma quỷ ló đầu ra, thì Bất Hủ Tiên Tử cũng dám qua đó để tán chúng vài bạt tai, để chúng biết ai mới thật sự là ma quỷ!
Ta đường đường là tiên nhân còn có thể sợ ma sao?
"Quyển sách ở bên phía tay trái của ngươi khá thú vị, ngươi nhìn xem."
Lục Dương cầm lên quyển sách ở bên phía tay trái, nhẹ giọng đọc ra tên sách: "Đạo Mộ Bút Ký?"
"Lấy ngón tay cái ra, ở trên đó còn có một chữ nữa." Bất Hủ Tiên Tử nói.
Lục Dương nhích ngón cái sang một bên, để lộ tên đầy đủ của quyển sách: Phản Đạo Mộ Bút Ký.
Lục Dương cân nín.
Hắn cẩn thận từng li từng tí mà cất đi quyển ‘Tâm Đắc Trộm Mộ’, sợ rằng khi hai quyển sách này ở chung một chỗ, sẽ xảy ra phản ứng thần kì nào đó.
Lục Dương xem thoáng qua quyển sách, đúng y như mặt chữ, toàn bộ nội dung trong đó đều nói về cách để thiết kế một lăng mộ không bị bọn trộm mộ ghé thăm, còn có cách ứng phó đối với các thủ đoạn trộm mộ thường gặp, khá là chuyên nghiệp.
Thường nói ‘Ma cao một thước, đạo cao một trượng’, đây là lẽ tự nhiên.
Lục Dương cảm thấy nếu hắn học được ‘Tâm Đắc Trộm Mộ và ‘Phản Đạo Mộ Bút Ký,’ thì lăng mộ trong thiên hạ nhiều biết bao, có nơi nào mà hắn không thể trộm được!
Hắn dời ánh mắt ra khỏi quyển sách, tấm bia mộ ở phía bên tay phải thu hút sự chú ý của hắn, thông qua tấm bia mộ, có lẽ sẽ biết được thân phận của chủ lăng mộ.
Hắn vừa hay muốn xem thử là ai đã xây dựng một lăng mộ lạ đời như thế.
Lục Dương nghiêng đầu nhìn thấy nội dung của tấm bia, ngay lập tức cảm thấy sởn gai ốc, dựng tóc gáy, bị doạ đến nhảy cẫng về phía sau.
Trên tấm bia đá viết rằng: ‘Tần Cựu Niên an nghỉ tại đây.’.
"Tần Cựu Niên là ai, tại sao ngươi lại phản ứng mạnh đến như vậy?" Bất Hủ Tiên Tử thấy khó hiểu.
Thậm chí cả giọng nói của Lục Dương cũng run cả lên: "Tần Cựu Niên... chính là Đại Trưởng Lão của Vấn Đạo Tông!"
Chuyện gì thế này, đây là cùng họ cùng tên hay là Đại Trưởng Lão đã mất rồi? Nếu Đại Trưởng Lão đã mất, thì người đang hoạt động tại Vấn Đạo Tông lại là ai? Giả mạo ư? Mục đích là gì?
"Đại Trưởng Lão quanh năm xuất quỷ nhập thần, để cho Đái Bất Phàm sư huynh trấn giữ Đại Điện Nhiệm Vụ, chẳng lẽ là do ông ta sợ bị người khác nhìn thấu thân phận, nên cố tình giảm thiểu giao tiếp với mọi người?"
Một loạt vấn đề nảy lên trong tâm trí của Lục Dương, nhưng đáp án thì tạm thời chưa thể biết được.
Ngay lúc này, quan tài bỗng rung động, như thể có một thứ gì đó thoát khỏi ràng buộc, bước ra khỏi quan tài!
Bạn cần đăng nhập để bình luận