Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 505: Thân phận của Hoàng Minh (2)

- Chẳng lẽ ngươi ngay cả đạo lý khi không thể phân thần chiến đấu cũng đều không hiểu à? Phá.
Lục Dương thi triển Phá Tự quyết, kiếm khí ngút trời, phun ra ngoài, kiếm mang sáng chói, từng tia từng sợi xen lẫn như màn.
Huyết sắc quang mạc ngăn ở trước mặt Hoàng Minh, đây là chiêu thức phòng ngự mạnh nhất của hắn, trước mặt Phá Tự quyết đang toàn lực thi triển, huyết sắc quang mạc vẻn vẹn duy trì nửa hơi, liền bị phá ra.
Phốc thử !
Hoàng Minh lại lần nữa thi triển Dời Thi Hoán Vị, chung quy vẫn chậm một nhịp, bả vai phía bên phải bị xỏ xuyên.
Hoàng Minh nguyên khí đại thương, cần ít nhất tĩnh dưỡng nửa tháng mới có thể khôi phục.
Hoàng Minh ở giữa dùng qua một lần Hồi Khí đan, chiến đến cuối cùng, vẫn như cũ đứng trước cục diện linh lực không đủ dùng.
Trái lại Lục Dương, từ đầu tới đuôi không có dùng qua bất kỳ đan dược hồi phục linh lực gì, cái này đã nhờ vào Vô Địch đan cường đại, cũng có nguyên nhân là mỗi ngày lúc tu luyện đều ăn đậu hũ.
Dùng đậu hũ lâu dài, có thể điều trị cân bằng ngũ hành của tu sĩ, lúc chiến đấu có thể bền bỉ kéo dài hơn.
- Ta nhận thua!
Hoàng Minh cắn răng nghiến lợi nói, không thể không thừa nhận mình sự thật chiến bại, phục dụng đan dược chữa thương.
Lục Dương thu kiếm, giống như vừa rồi đả thương Hoàng Minh không phải hắn, cười chào hỏi.
- Nghĩ như thế nào đến muốn tán công trùng tu?
Hoàng Minh thở dài:
- Thời điểm trẻ tuổi quá gấp gáp, cơ sở không có đánh tốt, bị vây ở Hợp Thể trung kỳ, chậm chạp không cách nào đột phá, vừa hay lần này là cơ hội tốt để tán công trùng tu, liền chuyển thế.
Lục Dương kỳ quái:
- Vậy sao ngươi không bái nhập năm đại tiên môn? Tiên Môn tài nguyên dồi dào, mạnh hơn Cản Thi tông một chút?
- Tiên Môn không dễ tiến vào, cao thủ quá nhiều, không chừng có người sẽ phát hiện thân phận của chúng ta, ngược lại là ngươi, lá gan không nhỏ, không chỉ có xâm nhập vào Tiên Môn, còn cao điệu như thế.
Hoàng Minh suy nghĩ tinh thần lực cường đại của Lục Dương, còn tưởng rằng hắn cũng là chuyển thế trùng tu.
Hắn lại hỏi tiếp:
- Nhìn phân thân thuật pháp của ngươi độc nhất vô nhị như thế, ta xưa nay chưa nghe nói qua, trong lịch sử cũng không có bất kỳ ghi chép gì, chắc là không người kế tục, đã thất truyền, ngươi là tu sĩ thời đại Đại Càn.
- Không phải, ta không có tán công trùng tu.
- Đừng khoác lác, ngươi không phải tán công trùng tu có thể đánh được ta? Như vậy đi, ta sẽ nói ra hết ngọn nguồn, ta là Hoàng Sầm Tôn giả của Đại Ngu vương triều, ngươi tên gì, nói không chừng ta còn nghe nói qua danh hào của ngươi.
Lục Dương không đáp, yên lặng nhìn Hoàng Minh.
Hoàng Minh tựa hồ cũng đã hiểu cái gì.
Hoàng Minh và Lục Dương đều trầm mặc.
- Ngươi là tu sĩ Đại Ngu vương triều!?
- Ngươi thật sự là đệ tử Vấn Đạo tông!?
Hai người trăm miệng một lời.
Lục Dương còn tưởng rằng Hoàng Minh là tiền bối nào của Cản Thi tông 0tán công trùng tu, ngữ khí tương đối tùy ý, hắn thật không suy nghĩ Hoàng Minh là Đại Ngu vương triều tu sĩ.
Hoàng Minh còn khiếp sợ hơn Lục Dương, Lục Dương bày ra chiến lực thế mà thật là từng bước một tu luyện ra, không có tán công trùng tu qua, cho dù quốc sư đại nhân tại cảnh giới này đều không làm được đến mức như thế.
Đại thế thiên tài thật khủng bố như thế sao?
Mạnh Cảnh Chu ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Hoàng Minh lại là tu sĩ Đại Ngu.
Man Cốt cùng Triệu Phá lần đầu tiên tiếp xúc với tu sĩ cổ đại, phản ứng ngược lại không lớn bằng Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu.
Hoàng Minh rất nhanh đã làm ra phản ứng, ngữ khí âm trầm, con ngươi bịt kín vẻ lo lắng, không có mỉm cười:
- Tốt tốt tốt, không hổ là thiên tài xuất hiện bên trong đại thế, thế mà có thể ép ta chật vật như thế.
- Đã như vậy, vậy thì giữ lại không được ngươi.
- Lúc đầu ta dự định hàn huyên với ngươi xong, đều giết hết người nghe được chúng ta nói chuyện, hiện tại xem ra liền ngươi cũng phải chết.
Hoàng Minh không che giấu sát ý của mình, lấy bí pháp kêu gọi đồng bạn.
- Mông đạo hữu, đều giết hết bọn hắn!
- Lục Dương xem chừng, có tu sĩ Hợp Thể kỳ chạy đến!
Tiếng Bất Hủ tiên tử nhắc nhở vừa dứt, uy áp nguy nga như núi cao liền giáng lâm nơi đây.
Trên bầu trời xuất hiện một nam tử trung niên tóc bạc hơn phân nửa, không nhìn thẳng bọn người Lục Dương, cúi đầu nhìn Hoàng Minh, lộ ra một nụ cười trào phúng.
- Hoàng đạo hữu, làm sao chật vật như thế?
- Đổi lại là ngươi, ngươi cũng sẽ như thế này!
Hoàng Minh cả giận nói, Lục Dương này có thiên tư cao đến đáng sợ, mình đường đường là Hợp Thể kỳ tán công trùng tu đều đánh không lại hắn.
Nếu để cho hắn trưởng thành thì còn chịu nổi sao?
Nhất định phải nhanh diệt trừ.
- Dễ nói dễ nói.
Tu sĩ cổ đại bị gọi là Mông đạo hữu cười nói, chỉ là mấy Kim Đan kỳ, trong nháy mắt có thể diệt.
- Chính, chính là hắn!
Quỷ chết chìm cảm nhận được khí tức quen thuộc, theo bản năng kêu to.
- Chính là hắn gõ ta bất tỉnh, từ Đông Hải dẫn tới nơi này.
Mông đạo hữu cúi đầu, thấy là quỷ chết chìm kia, thấp giọng cười cười.
- Nguyên lai là quỷ chết chìm ở Đông Hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận