Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 240: Cướp bóc bổn giáo chủ, đúng là to gan mà

"Các ngươi đã nhìn thấy cảnh họ mua đồ ở thương hội lúc nãy rồi chứ, thậm chí không hỏi giá, cứ thế mà mua luôn."
Năm bóng đen mặc áo choàng đen, giọng nói khàn khàn, không phân biệt được giới tính và tuổi tác, họ đang luồn lách trong khu rừng rậm, thân thủ lanh lẹ, không bị Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu phát hiện.
"Mặt mày trắng trẻo, quần áo cũng không giống trang phục nơi đây, trông có vẻ là đệ tử tông môn hay thế gia ra ngoài trải sự đời."
Một người khác cười gằn, như thể một con rắn độc ẩn nấp trong bóng tối: "Trải sự đời ư, vậy thì cho bọn nó biết thế nào là thói đời hiểm ác."
"Vừa nãy các ngươi đã nghe thằng nhóc mặt búng ra sữa kia nói rồi chứ, nó nói bọn nó có tu vi Trúc Cơ Trung Kỳ, căn nhắc đến thân phận của chúng, sức chiến đấu có thể ngang hàng với Trúc Cơ Hậu Kỳ."
"Trúc Cơ Hậu Kỳ thì đã sao, năm người chúng ta đều là Trúc Cơ Hậu Kỳ, kinh nghiệm già dặn, hai tên oắt này sao có thể là đối thủ của chúng ta?"
"Cẩn thận vẫn là trên hết."
"Còn nhớ lần trước chúng ta đụng phải mấy tên đệ tử tông môn kia không, làm một vố nghỉ ngơi ba tháng, hôm nay chúng ta làm xong vố này, lại có thể được nghỉ ba tháng!"
"Không chỉ thế, ta cảm thấy số linh thạch mà chúng mang theo còn nhiều hơn chúng ta tưởng, là một con mồi béo bỡ."
"Gần tới nơi rồi, thường thì ít có người đến đây lắm."
"Động thủ!"
Với một mệnh lệnh từ tên cầm đầu, năm bóng người tản ra, động tác mẫn tiệp, vây quanh hai người họ.
Chúng đứng tại những vị trí đã được định sẵn từ trước, đảm bảo rằng hai người họ không thể rời khỏi từ bất cứ hướng nào.
Từ động tác thuần thục của chúng, có thể thấy đây là chuyện mà chúng đã làm không biết bao nhiêu lần rồi.
"Đứng lại!" Tên cầm đầu gầm lên, âm thanh ẩn chứa pháp thuật sóng âm, có thể làm kinh động tinh thần.
"Các ngươi là ai?" Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu rõ ràng đã bị dọa sợ, mặc dù đã bày ra tư thế cảnh giác phòng bị, nhưng vẫn không thể che giấu vẻ hoảng hốt trong ánh mắt.
"Quả nhiên là người mới đến, ngay cả danh hiệu của Ngũ Hiệp Ưng Sơn bọn ta cũng không biết, mà còn dám lảng vảng trong rừng rậm." Tên cầm đầu vén mũ trùm, lộ ra một khuôn mặt gầy gò góc cạnh, mũi diều hâu, ánh mắt rất lạnh lẽo.
Trong lúc nói chuyện, năm người phóng thích ra dao động của Trúc Cơ Hậu Kỳ, để hai người họ biết không nên chống cự vô ích.
"Không biết các ngươi được nuôi dạy bởi thế gia hay tông môn nào, mà ngay cả việc bọn ta định làm gì cũng không nhìn ra, đúng là ấu trĩ mà." Một người khác có giọng nói đáng sợ âm u, cũng vén mũ trùm, gã ta bị chột một bên mắt.
"Trong rừng rậm, năm người bọn ta bao vây bọn ngươi, các ngươi cảm thấy còn có thể là việc chi?"
"Vừa nãy thấy các ngươi đã mua không ít đồ tại thượng hội, hai đứa các người đúng là giàu có mà".
"Nói xem nào, các ngươi có bao nhiêu linh thạch, nếu giá cả có thể khiến bọn ta vừa lòng, thì chuyện này cũng dễ thương lượng."
"Nhưng nếu không đủ linh thạch, vậy thì đừng trách Ngũ Hiệp Ưng Sơn bọn ta không khách khí!" Nói đến câu cuối, giọng nói của gã ta trở nên vô cùng lạnh lẽo, toát ra nét tàn khốc.
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu nhìn nhau cười một cái, rồi nhún vai với vẻ bất đắc dĩ.
Đúng là không ngờ mà, kẻ địch đầu tiên mà họ đụng phải trong rừng rậm thế mà lại không phải yêu thú, mà là con người.
"Động thủ, cho chúng biết sự lợi hại của chúng ta!"
Theo lệnh của tên cầm đầu, năm người cùng lúc động thủ. Chúng phối hợp ăn khớp, chưa từng gặp phải đối thủ trong cảnh giới Trúc Cơ, ngay khi tưởng chừng sắp bắt được Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu.
Ai ngờ hai người họ cùng lúc ra tay, tốc độ nhanh đến kinh người.
"Họa Địa Vi Lao!"
"Họa Địa Lao!"
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu nhanh chóng vẽ vòng tròn, thi triển pháp thuật tương tự nhau, xung quanh năm người bọn chúng xuất hiện màn chắn vô hình, chặn đứng đường thoát, sau đó bèn bị kéo vào địa lao.
"Đây là thủ đoạn gì vậy!"
"Họa Địa Vi Lao trong truyền thuyết ư?"
"Không đúng, chúng ta đang ở trong địa lao, đây là pháp thuật không gian!"
"Là Họa Đạo, nhất định là Họa Đạo!"
Năm người bàn tán xôn xao, bọn chúng bị giam trong địa lao và màn chắn vô hình, bị biến cố bất ngờ này làm cho trở tay không kịp.
"Dám ăn cướp lên đầu bổn đà chủ, chán sống rồi à?" Mạnh Cảnh Chu cười gằn.
"Cướp bóc bổn giáo tổ, đúng là to gan mà!" Lục Dương cười gằn.
Mạnh Cảnh Chu quay đầu lại với vẻ ngạc nhiên: "Ta vẫn chỉ là đà chủ, ngươi tự thăng chức cho mình từ lúc nào?"
Bất Hủ Giáo do kinh doanh khó khăn, không có mắt nhìn người nên đã phá sản mất rồi, tên tiểu tử nhà ngươi còn có thể thăng chức ư?
"Cái gì mà tự thăng chức, đây là do Tiên Nhân đặc biệt phê chuẩn." Lục Dương nói một cách lẽ thẳng khí hùng.
Mạnh Cảnh Chu nhớ ra Lục Dương còn có một vị Tiên Nhân sống trong cơ thể, bèn lập tức hiểu ra.
Hắn ta khá ghen tị với Lục Dương, trong cơ thể có linh hồn của một vị Tiên Nhân, điều này đồng nghĩa với việc có thể thỉnh giáo Tiên Nhân, nhận được sự chỉ dẫn của Tiên Nhân, đây là cơ duyên lớn đến nhường nào cơ chứ.
"Nói đi, các ngươi đã cướp bóc bao nhiêu lần rồi, có từng giết người chưa?"
"Phì lời chi nữa, tất nhiên là đã từng giết người rồi, ngươi nhìn mặt mũi của gã ta xem, có giống như là chưa từng giết người lần nào không?"
"Trực tiếp bắt đi quan phủ, cứ để quan phủ xét xử là cầm tù hay hành quyết."
"Khoan khoan, hai vị thiếu hiệp, Giữa chúng ta có chút hiểu lầm!" Tên lão đại mũi diều hâu hớt hơ hớt hải nói, "Diện mạo của ta trông ra sao thì cũng không phải do ta quyết định được, hơn nữa bọn ta không phải ăn cướp."
Mạnh Cảnh Chu không hề tin lời nói điêu ngoa của tên lão đại mũi diều hâu: "Hiểu lầm cái rắm, từ lúc rời khỏi thương hội thì các ngươi đã theo sau bọn ta, đến khu rừng rậm còn cố tình lẩn tránh khỏi phạm vi của thần thức, sau đó một mực theo sau đến tận chỗ quỷ quái này, còn bao vây lấy bọn ta! Thế này mà còn không phải ăn cướp à?"
Lục Dương cũng bổ sung: "Còn nói là để bọn ta biết thói đời hiểm ác, còn nói cái gì mà lần trước các ngươi đụng phải đệ tử tông môn, cái gì mà làm xong một vố rồi nghĩ ba tháng."
Năm người giật mình kinh hãi, chúng không ngờ rằng ngay từ đầu hành tung của mình đã bị bại lộ .
Bọn chúng đáng lý vẫn luôn ở bên ngoài phạm vi thần thức của giai đoạn Trúc Cơ mới đúng chứ.
Hai người này rốt cuộc là đệ tử do tông môn nào bồi dưỡng ra, mà tinh tường đến vậy?
Điều chúng không biết đó là, thần thức của Lục Dương từ sớm đã sánh ngang với cảnh giới Kim Đan rồi, hắn có thể nghe thấy rõ ràng cuộc trò chuyện của bọn chúng.
"Bọn ta thật sự không phải ăn cướp, bọn ta là hộ vệ, hộ vệ đó!"
"Cái quái gì cơ?" Cả Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu đều ngơ ngác.
"Bọn ta thấy hai vị ở thương hội mua đồ mà thậm chí không cần hỏi giá, chắc hẳn là đệ tử thế gia đến đây rèn luyện, không cần phải lo rầu về linh thạch, sợ các vị không quen nơi đây, sẽ phải ngậm quả đắng, nên bọn ta đặc biệt tìm đến để làm hộ vệ!"
"Vậy các ngươi nói để bọn ta biết thế nào là thói đời hiểm ác là có ý gì?"
Tên lão đại mũi diều hâu ấp a ấp úng: "Chỉ là thấy các vị có tiền, nên đẩy giá cao một chút, nếu lần này kiếm được nhiều, sau khi xong việc thì có thể nghỉ ngơi mấy tháng."
"Vậy còn chuyện các người hỏi bọn ta có bao nhiêu linh thạch?"
"Như vậy dễ định giá."
"Còn câu 'nếu linh thạch không đủ, vậy thì đừng trách Ngũ Hiệp Ưng Sơn các ngươi không khách khí' là có ý gì?"
"Các vị đi tiếp về phía trước là khu vực hoạt động của một con yêu thú nữa bước Kim Đan, nếu các vị không có đủ linh thạch, thì bọn ta sẽ không nhắc nhở, để các vị tiếp tục đi về phía trước."
"Vậy lúc nãy nói 'động thủ' thì sao?"
"Thấy các vị nhún vai, ta tưởng rằng các vị từ chối để bọn ta làm hộ vệ, nên bọn ta chuẩn bị dụ con yêu thú nữa bước Kim Đan kia ra, đánh một trận để trình diễn thực lực của năm người bọn ta."
Một người khác lẩm bẩm nói: "Chẳng qua nhìn điệu bộ này của các người, có lẽ cũng không cần đến bọn ta làm hộ vệ."
"Vậy tại sao các người nhất quyết phải ở trong rừng rậm để thương lượng về việc làm hộ vệ với bọn ta?"
"Không cần đóng thuế."
Lục Dương trầm mặc.
Té ra các người coi khu rừng rậm là khu bảo thuế chứ gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận