Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1010: Hắc Vũ Tôn Giả (2)

Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy hắc ảnh hiển lộ ra khuôn mặt thật, là một đầu chim bằng vô cùng to lớn, hai cánh bày ra, có tới hơn nghìn dặm, lông vũ đen như mực, tổ chim bị bóng mờ của hắn bao phủ, thân hình hắn thu nhỏ, hóa thành hình người, bề ngoài trên năm mươi tuổi, hai mắt hẹp dài mà hãm sâu, lộ ra một loại ánh sáng lãnh khốc vô tình.
Lão tổ Côn Bằng tộc, Hắc Vũ Tôn Giả.
- Bản tọa mời các ngươi đến tận đây, có chuyện quan trọng hỏi thăm, các ngươi không thể nói dối.
- Các ngươi là đệ tử Ngũ Hành tông? Thượng Quan Vũ gần đây trôi qua có tốt không?
Thượng Quan Vũ, mẫu thân Khâu Tấn An, tu vi Độ Kiếp kỳ.
Mọi người đều trầm mặc.
Thân phận đệ tử Ngũ Hành tông có vẻ không an toàn như trong tưởng tượng nha.
Hắc Vũ Tôn Giả thấy mọi người yên lặng, nhíu mày:
- Các ngươi không phải đệ tử Ngũ Hành tông à? Không nên chứ, các ngươi không phải có thể thi triển Ngũ Hành Chiến Pháp sao?
- Các ngươi không biết Thượng Quan Vũ, cũng không đúng, ta nghe nói nàng thường xuyên trộn lẫn bên trong những tu sĩ trẻ tuổi như các ngươi, các ngươi còn có tấm bảng gỗ phù hộ bình an, đây nhất định là Thượng Quan Vũ cho các ngươi.
Hắc Vũ Tôn Giả nói tới tấm bảng gỗ, trước đó đi Ngũ Hành tông trao đổi học tập, nhìn thấy Kiến Mộc, Thượng Quan Vũ bảo đám người Lục Dương gọi là nàng tỷ tỷ, sau đó ban thưởng, nàng lấy một đoạn nhánh cây nhỏ, làm thành tấm bảng gỗ, đưa cho đám người Lục Dương.
Trên cổ đám người Lục Dương đến nay còn mang theo tấm bảng ‌ gỗ.
Lục Dương thận trọng hỏi:
- Tiền bối ‌ ngài cùng Thượng Quan tỷ tỷ rất quen?
Hắc Vũ Tôn Giả lộ ra nụ cười đương nhiên:
- Nhớ ngày đó ta cùng Thượng Quan Vũ tu hành chưa thành, từng gặp nhau ở ‌ Đông Hải, là ta dẫn nàng du lịch Đông Hải, chúng ta cùng nhau thăm dò bí cảnh, tìm kiếm tiên thảo, khắc phục khó khăn, vượt qua cửa ải khó, nếu không phải Khâu Đoạn Nhai hoa ngôn xảo ngữ, lừa gạt đi lòng của nàng, hai người chúng ta đã sớm vui kết liền cành.
- Nếu là không có Khâu Đoạn Nhai, Khâu Tấn ‌ An là con trai của ta mới đúng.
Khâu Đoạn Nhai, phụ thân Khâu Tấn An, Tông chủ Ngũ Hành tông đời trước.
- Thế nào, các‌ ngươi không nghe nàng nói qua chuyện của ta?
Hắc Vũ Tôn Giả thấy đám người Lục Dương một mặt ngốc trệ, không vừa lòng hỏi.
Hắc Vũ Tôn Giả thầm mến Thượng Quan Vũ rất lâu, lại một mực không dám đi Đại Hạ ‌ gặp nàng, hắn nghe nói có đệ tử Ngũ Hành tông ở Đông Hải, tự bản thân xuất mã, mời đám người Lục Dương trở về, hỏi thăm tình hình gần đây của Thượng Quan Vũ.
Trở ngại mặt mũi, khi hắn mời đám người Lục Dương đến thì che mặt, lo lắng bị người ngoài nhận ra.
Hắc Vũ Tôn Giả liếc thấy hình dạng đám người Lục Dương là ngụy trang qua, cái này không có gì đáng ngại, đám người Lục Dương biết thi triển Ngũ Hành Chiến Pháp, lại có tấm bảng gỗ, khẳng định là đệ tử Ngũ Hành tông.
- Ách, thật ra đi, chúng ta là đệ tử Vấn Đạo tông.
Lục Dương kiên trì, xấu hổ nói rõ lí do.
- Vấn Đạo tông, đồ tôn của Thang Thánh Nhất?
Thấy vẻ mặt Hắc Vũ Tôn Giả rất có xu thế chuyển đổi từ hòa ái sang âm u, Lục Dương vội vàng nói bổ sung:
- Bất quá chúng ta và Thượng Quan tỷ tỷ có quan hệ rất tốt, nàng từng tới Vấn Đạo tông chúng ta làm khách, vẫn là ta chiêu đãi nàng.
Hắc Vũ Tôn Giả nghe nói, vẻ mặt lúc này mới chuyển biến tốt đẹp:
- Nàng dạo này thế nào?
Lục Dương suy nghĩ một chút, nói:
- Ta thấy nàng trôi qua thật vui vẻ.
Đây là lời nói thật, bên trong số Độ Kiếp kỳ mà Lục Dương gặp qua, Thượng Quan Vũ là một người hoạt bát sáng sủa nhất.
- Nàng có dự định tái hôn không?
Hắc Vũ Tôn Giả hỏi vấn đề mấu chốt nhất.
Lục Dương nhớ lại dáng vẻ mong mà không được của Ba đại gia, cảm thấy Thượng Quan Vũ đại khái không có chút tình ý nào với Ba đại gia.
- Hẳn là không có.
Hắc Vũ Tôn Giả nghe vậy, ủ rũ, rất thất vọng.
- Thôi được, xem ra duyên phận giữa chúng ta chưa tới, chuyện phát ‌ sinh nơi đây không thể nói ra cho người ngoài, nếu như để cho ta biết được việc này để lộ bí mật, các ngươi tất bị trừng trị.
- Vâng.
Mọi người vội vàng đáp ứng, nào dám nói không.
- Bất quá Côn Bằng tộc ta cũng không phải là tọc không hiểu lễ tiết, các ngươi đã tới Côn Bằng tộc ta, chúng ta sẽ chiêu ‌ đãi một phen thật tốt.
Hắc Vũ Tôn Giả lại lần nữa nắm mọi người, dùng nước đoàn bao vây lại, mình thì hóa thành cánh chim đại bàng, gào thét mà qua, bay ra tổ chim, bay xuống phía dưới.
Phía bắc Đông Hải có một mảnh rừng cây sinh trưởng ở trong nước, những cây cối này cao vút trong mây, như những cây cột chống trời, sào ‌ huyệt của Hắc Vũ Tôn Giả được kiến tạo ở trên nhánh cây cao nhất.
Phía dưới tổ chim là nơi Côn Bằng tộc ở, mọi người thấy có một đầu Côn Bằng to lớn nương theo nước biển khuấy động cùng bọt nước lao nhanh, trong chốc lát xông phá mặt biển trói buộc, như là một tòa hòn đảo đang bay lên, vảy cá lập loè ra tia sáng kỳ dị, dần dần tiêu mất, thay vào đó là từng mảnh từng mảnh lông vũ to lớn, hóa thành chim bằng, bay lượn chân trời.
Hắc Vũ Tôn ‌ Giả đưa mọi người đến chỗ tộc trưởng Côn Bằng tộc.
Tộc trưởng Côn Bằng tộc thấy lão tổ ‌ tông bỗng nhiên mang theo sáu người tới, liền vội vàng hành lễ:
- Gặp qua lão tổ tông.
- Sáu người này là quý khách của bản tộc, ngươi cần chiêu đãi thật tốt một phen.
- Vâng vâng vâng.
Tộc ‌ trưởng Côn Bằng tộc vội vàng gật đầu xưng phải, lão tổ tông nhắn nhủ, hắn luôn luôn tận tâm tận lực làm tốt.
- Tiếu tộc trưởng?
Mạnh Cảnh Chu nhìn thấy tộc trưởng Côn Bằng tộc, bật thốt.
Đây chẳng phải là Tiếu tộc trưởng từng tới Mạnh gia chúc tết, còn cho hắn tiền mừng tuổi sao?
Tiếu tộc trưởng sững sờ, xuyên thấu qua ngụy trang xem thấu Mạnh Cảnh Chu ngụy trang, biểu hiện còn kinh ngạc hơn cả Mạnh Cảnh Chu: - Mạnh đại thiếu gia?
- Mạnh gia các ngươi vì đòi nợ, trực tiếp tìm tới lão tổ tông sao? !
Bạn cần đăng nhập để bình luận