Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1114: Bốn thắng

Mạnh Cảnh Chu tuyên bố xong luật thi đấu, trong rừng Thiên Lâm một mảnh tĩnh lặng, mọi người như bầy sói trong đêm tối, đôi mắt xanh lục chăm chú vào Lục Dương bị trói trên ghế.
Lục Dương bị nhìn đến tê cả da đầu, nhìn những tấm thiệp mời bay đầy trời gửi đến nhà họ Mạnh chất đầy bàn là một chuyện, đổi thiệp mời thành người thật đứng trước mặt lại là chuyện khác.
- Sư phụ, người rốt cuộc đã trêu chọc bao nhiêu người ở Đế Thành vậy, người đã đến Độ Kiếp kỳ rồi, sao còn không mau đến giết sạch những kẻ thù này đi?.
Ở trong giới tu tiên muôn vàn hiểm nguy, khi cần phải giết chóc dứt khoát mới có thể bảo vệ được tính mạng.
Mạnh Cảnh Ngọc ngồi trên ngọn cây, bên trái đĩa đựng trái cây vận chuyển từ Đông Hải đến và điểm tâm của Thiên Hương Lâu, bên phải đựng nước ép trái cây vận chuyển từ Yêu Vực đến, đây đều là tiền công vất vả của nàng khi trói Lục Dương, đóng gói thành hộp tinh xảo, đúng thời điểm ném ra ngoài.
Mạnh Cảnh Ngọc hứng khởi nhìn xuống dưới, điều này thú vị hơn nhiều so với việc tu luyện và đọc sách.
Theo lời của ca ca, có thể cho ta thấy được cảnh giới tu tiên chiến đấu như thế nào, rất có lợi cho việc tu luyện sau này.
- Cho dù phụ thân có hỏi đến, cũng có thể nói thực hành mới hiểu được chân lý.
Suy suy nghĩ đây, nàng vui vẻ tiếp tục xem, lần đầu tiên làm chuyện này, rất kích động.
- Lục Dương đều ở đây rồi, còn tổ chức cuộc thi nào nữa, mọi người cùng xông lên.
Có người trong đám đông hô to. Hắn gánh vác hy vọng của gia tộc, muốn rửa sạch nỗi nhục, không có thời gian để làm những chuyện rề rà như vậy.
- Lục Dương là đại ca tương lai của ta, ta xem ai dám động thủ!.
Có người khác trong đám đông hô to, hắn cũng gánh vác hy vọng của gia tộc, muốn bái Lục Dương làm tiểu ca, hạ thấp bối phận của Bất Ngữ Đạo nhân.
- Cùng tiến lên có gì tài ba, thắng mà không võ, đơn đả độc đấu chiến thắng Lục Dương mới là chính đạo!
- Nói nhảm, ngươi là Hóa Thần kỳ, ngươi đương nhiên có mặt nói ngươi có thể đơn đả độc đấu, ngươi hạ xuống Nguyên Anh kỳ cùng Lục Dương đánh một cái thử một chút!
- Yên lặng một chút, đều yên lặng một chút.
Mạnh Cảnh Chu sớm có đoán trước đối với loại cục diện này xuất hiện.
- Nếu ai còn dám ồn ào, ta sẽ đại biểu Mạnh gia tuyên bố ngươi tộc các nhà là đồng bạn hợp tác tốt nhất của Mạnh gia chúng ta!
Mạnh Cảnh Chu chắp tay sau lưng, cúi đầu nhìn mọi người dưới khán đài, chỗ ánh mắt chiếu tới, mọi người nhao nhao cúi đầu, không dám cùng Mạnh Cảnh Chu đối mặt, sợ trở thành đồng bạn hợp tác của Mạnh gia.
- Cái này còn tạm được, không có dị nghị chứ, không có dị nghị liền chuẩn bị so tài đi.
Thật ra mọi người vẫn rất vui lòng làm một trận tranh tài, Đế thành rất lớn, bọn hắn có rất ít cơ hội tập hợp một chỗ chiến đấu một trận một đối một.
Dám đến tổ đội khiêu chiến Lục Dương, đều là có lòng về đối tu vi bản thân, không phải loại thuần túy dựa vào đan dược chất đống tu vi.
Bọn hắn rời đi Đế thành, đặt ở trong tông môn, cũng thuộc về đệ tử đi ra từ trong tông môn nhất phẩm thậm chí siêu phẩm.
- Tới tới tới, bắt đầu rút thăm.
Mạnh Cảnh Chu ôm ra một cái rương lớn, trong rương đều là thành đôi dãy số bài, bắt được cùng dãy số bài chính là đối thủ.
Đồng thời cái rương cũng làm xử lý ngăn cách thần thức, ngăn chặn dùng thần thức gian lận.
Một đám đám công tử ca dựa theo Mạnh Cảnh Chu chỉ thị, trung thực xếp hàng bốc thăm, khẩn cầu mình có thể đụng tới một đối thủ yếu một chút.
Có người vui vẻ có người sầu, cũng có người có lòng tin tuyệt đối đối với thực lực mình, sẽ không bại.
- Nguy rồi, đối thủ của ta là Tôn Truyền Tiên!
Có người sắc mặt tái đi, tự biết là không thể nào chiến thắng đối phương.
Tôn Truyền Tiên, con trai Công bộ Thượng thư, một trong Đế thành Tứ thiếu, dùng vũ lực tăng trưởng.
Sau khi Tôn Truyền Tiên cầm tới dãy số bài, cũng không có nhìn đối thủ là ai.
Hắn một thân tu vi đều dựa vào cố gắng tu luyện có được, không có mượn nhờ đan dược, luận tu vi, ở đây không có mấy người có tư cách trở thành đối thủ của mình.
- An Nam Nhi cũng tới rồi?
Lại có người bất hạnh rút trúng một nhóm nhỏ người tu vi mạnh nhất bên trong người đồng lứa Đế thành.
An Nam Nhi, tôn nữ Trấn Quốc Công, tục truyền lúc sinh ra đời liền có dị tượng giáng lâm, nếu như không phải Trấn Quốc Công xuất thủ, chỉ sợ cả tòa Đế thành đều sẽ bị dị tượng bao phủ.
Trừ cái đó ra, còn có nhi tử Binh bộ Thượng thư Lạc Vô Song, danh xưng tuyệt thế vô song, văn võ song toàn, nhi tử Trung Thư Lệnh Chung Ý, tâm tư kín đáo, nghe nói không có thứ gì mà hắn không có được.
Một ván của Tôn Truyền Tiên tiến hành rất nhanh, Tôn Truyền Tiên ngưng ra một đầu băng sương chi long, phun ra long tức liền đông đối thủ thành khối băng, ném ra bên ngoài sân.
Nhi tử Ngự sử đại phu Ninh Phàm nhìn Tôn Truyền Tiên chiến đấu gọn gàng như thế, ngửa đầu nhìn trời, nhìn kiểu này chỉ sợ tiến hành không đến cuối cùng.
Dứt bỏ ban thưởng cuối cùng là Lục Dương không nói, trước kia Tôn Truyền Tiên đã ỷ vào có thể đánh, khi dễ qua hắn đến mấy lần, hắn vẫn rất muốn chiến thắng Tôn Truyền Tiên, đáng tiếc thực lực không cho phép.
- Ninh Phàm, có muốn thắng hay không?
Mạnh Cảnh Chu lặng lẽ đi đến bên người Ninh Phàm, cười tủm tỉm.
- Mạnh đại thiếu có gì chỉ giáo?
- Chỉ giáo không dám nhận, ta chỗ này có vật nhỏ, có lẽ có thể giúp được một tay.
- Vật nhỏ gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận