Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 117: Con là Tâm Ma

Vân Chi cứ cảm thấy điều mình lo lắng sẽ xảy ra.
Dù gì, đây cũng là Vấn Đạo Tông, có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không lấy làm lạ.
Lục Dương bước vào một trạng thái vô cùng huyền diệu, hắn cảm thấy mỗi huyệt đạo trong cơ thể của mình đều tràn ngập linh khí, linh khí tuần hoàn theo chu thiên trong cơ thể hoà quyện vào làm một với linh khí từ ngoại giới, hoàn thành sự trao đổi linh khí theo từng nhịp thở.
Tâm trạng của hắn bình lặng một cách chưa từng có, hắn chú tâm vào luyện hoá lợi ích mà Quỳ Ngưu mang lại, có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang không ngừng mạnh lên.
"Đi xem thử vẫn là ổn thỏa nhất." Vân Chi thoáng nhìn qua Lục Dương đang tu luyện, cũng không làm phiền hắn, một mình đi đến khu rừng thông, để khôi lỗi hộ pháp cho Lục Dương.
Bây giờ đã là nửa đêm, chỉ có hai người Vân Chi và Lục Dương ở đỉnh Thiên Môn, không khí vô cùng tĩnh lặng, Vân Chi đi trên đường núi, như thể tiên nhân rảo bước trên tầng mây.
Sau đó, Vân Chi bèn nhìn sư phụ và các vị trưởng lão nhôn nhao mà bị nhốt trong động phủ.
Cách từ rất xa vẫn có thể nghe thấy âm thanh của họ.
Vân Chi thở dài, những điều cần xảy ra chung quy cũng sẽ xảy ra.
Cô đi vào động phủ, suy nghĩ xem có nên thả họ ra ngoài hay không.
Trong động phủ, cấp cao của Vấn Đạo Tông tụ họp chung một chỗ.
"Đệ biết mà, các sư huynh sư tỷ đều là hạng người có tâm địa thiên lương, không nỡ nhìn đệ một mình ở đây, nên cố tình vào đây để đồng hành cùng đệ." Bất Ngữ Đạo Nhân cảm kích dị thường, chỉ là khóe miệng nhếch lên thì khó lòng che giấu.
"Đặc biệt là Lão Nhị, trông như là muốn phá giải trận pháp, thực ra là thấy đệ cô đơn, nên kéo theo mọi người đến ở chung với đệ!"
Ông Ba tức thì cảm nhận được ánh mắt mang theo ác ý của các sư đệ, sư muội, áp lực cực lớn.
Ông ấy cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Mọi người đừng lo lắng, đây chỉ là một lớp phong ấn của Vân Chi sư điệt, không phải Vân Chi đích thân đến, chỉ cần mọi người đồng lòng chung sức, chắc chắn có thể cùng nhau vượt qua khó khăn, phá giải phong ấn!"
"Thử nghĩ xem Cửu Tử của Vấn Đạo Tông ngày nào, lại ngẫm xem quyền cao chức trọng như chư vị ngày nay, có khó khăn gì có thể làm khó chúng ta?"
Khi còn trẻ, họ lang bạt giang hồ, diệt yêu trừ ma, để lại danh tiếng lừng lẫy trên Đại Lục Trung Ương, ‘Vấn Đạo Tông Cửu Tử’ chính là danh xưng mà mọi người gọi họ vào thời đó.
Trong động phủ chật hẹp, Cửu Tử của Vấn Đạo Tông lại lần nữa đoàn kết với nhau.
"Lão Cửu, theo ngươi, rốt cuộc chúng ta phải làm gì mới có thể rời khỏi nơi này?" Ông Ba liếc nhìn Bất Ngữ Đạo Nhân với vẻ hung tợn, ông ấy đến để xem sự náo nhiệt, nhưng lại trở thành chính sự náo nhiệt đó.
Bất Ngữ Đạo Nhân cười ‘hì hì’, mọi người khó khăn lắm mới đến đây để đồng hành cùng mình, làm sao có thể dễ dàng rời đi như vậy?
Ông ta nghiêm túc nói: "Nói ra cũng không sợ mọi người cười chê, tu vi của Tiểu Vân đã vượt qua ta từ lâu, mục đích của nó khi đặt ra phong ấn này chính là để ta cố gắng tu luyện, đột phá giới hạn của bản thân."
"Vì vậy, nếu muốn phá vỡ phong ấn, thì chúng ta nhất thiết phải đột phá cực hạn, vượt qua giới hạn của bản thân!"
Mọi người ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vượt qua giới hạn của bản thân nói thì dễ nhưng khi thực sự bắt tay vào làm thì mới biết khó đến nhường nào.
Từ sớm, Bất Ngữ Đạo Nhân đã suy tính trước hướng phát triển của sự việc: Đầu tiên mọi người sẽ lần lượt tiến lên để thử phá giải phong ấn, sau khi bị đẩy lùi, chắc hẳn sẽ nản chí ngã lòng, lúc đó ông ta sẽ nói bản thân có chút cảm ngộ, cần phải đột phá, phải nhập định ba ngày, ba ngày sau ông ta giả bộ tỏ vẻ khí thế bộc phát, thi triển vài bộ kiếm pháp hoa lệ, oanh tạc cửa hang, lúc đấy phong ấn vừa hay được gỡ bỏ, các sư huynh, sư tỷ sẽ thán phục trước ngộ tính của mình.
Đúng là một kế hoạch hoàn hảo!
"Nếu đã như vậy, thì người làm nhị sư huynh như ta cũng không thể đùn đẩy trách nhiệm, để ta thử trước!" Đại Trưởng Lão không có mặt, Ông Ba là người có vai vế lớn nhất, ông ấy cần phải lấy mình ra làm gương.
Mọi người nhìn ông Ba với vẻ trông chờ, ông ấy cảm thấy mình có lẽ không tài nào phá vỡ phong ấn, sẽ rất mất mặt, nên quay đầu nói: "Các người hãy lui lại, ta có tuyệt kỹ độc môn không tiện thi triển trước mặt mọi người."
Mọi người ngoan ngoãn mà lui về phía sâu trong hang động, nơi đây không thể nhìn thấy tình hình ở lối vào.
Thấy mọi người đã lùi đi, Ông Ba hít một hơi thật sâu, từ trong tay áo phất ra vài hạt giống, cùng với câu chú lẩm nhẩm phát ra từ miệng Ông Ba, hạt giống trong phút chốc hóa thành cây mây thô ráp, đánh vào cửa hang, cây mây loáng thoáng phát sáng, sấm sét bùng nổ, kinh thiên động địa.
Đây là cây mây Tử Lôi hiếm thấy trên thế gian, tương truyền rằng nó sinh ra từ việc ngâm mình trong lôi kiếp, từ lúc sinh ra thì đã mang theo dấu ấn của trời đất, có một phần uy năng của lôi kiếp.
Sau một hồi oanh tạc điên cuồng, cửa động không hề có chút thay đổi nào, phong ấn cũng không hề có chút lây động.
"Hửm?" Ông Ba trong đám khói dày đặc nhìn thấy một bóng hình thướt tha, chân mày khẽ nhăn lại.
Làn khói dày đặc tan đi, lộ ra bóng dáng của Vân Chi.
Kinh nghiệm của ông Ba phong phú đến nhường nào, trong phút chốc bèn nghiệm ra được điều gì đang xảy ra trước mắt.
Thứ đứng trước mắt chắc chắn là tâm ma của mình, Lão Cửu chẳng phải đã từng nói sao, muốn phá giải phong ấn, nhất thiết phải vượt qua giới hạn của bản thân, làm thế nào để vượt qua giới hạn của bản thân, vậy ắt hẳn là phải đánh bại tâm ma.
"Ta vốn tưởng rằng bản thân đã nhìn thoáng rồi, thấy thế hệ này mạnh hơn thế hệ trước, lớp trẻ lớn mạnh hơn người già là chuyện tốt, không ngờ ta vẫn chưa thể buông xuống được!" Ý chí chiến đấu sục sôi trong lòng ông Ba.
Nghĩ đến đây, Ông Ba không do dự nữa, dùng toàn lực tấn công Vân Chi.
Vân Chi vốn dĩ muốn vào xem thử các vị trưởng lão đang làm gì, cân nhắc xem có nên thả họ ra hay không, ai ngờ vừa bước đến cửa hang, bèn đụng phải trận oanh tạc của Ông Ba.
Vân Chi không còn lựa chọn nào khác ngoài phản kích, giơ bàn tay mảnh mai lên, chiếc vòng chuông trên cổ tay phát ra tiếng ‘leng keng’, vỗ ra một chưởng, đánh bay ông Ba.
Ông Ba bay ra rất xa, được Tam Trưởng Lão và mọi người đỡ lấy.
"Nhị sư huynh, huynh đây là gặp phải chuyện gì rồi?"
Ông Ba ho khan hai tiếng, trong ánh mắt có chút kinh hoàng, ông ấy run rẩy mà giơ tay, chỉ về phía cửa hang rồi nói: "Cẩn thận, Lão Cửu không lừa chúng ta, Vân Chi sư điệt có khí vận cái thế, đã đặt ra một phong ấn tâm ma, nếu muốn phá giải phong ấn, thì nhất định giải quyết tâm ma!"
Bất Ngữ Đạo Nhân thầm nghĩ trong lòng, tâm ma? Tâm ma gì cơ?
Tam Trưởng Lão không tin, tiến lên thử một phen, lại đụng phải Vân Chi, ông ta vốn dĩ không giỏi vận dụng đầu óc, tất nhiên là ông Ba nói gì thì ông ta tin đó.
Lúc Vân Chi đánh bại năm vị Tông Chủ tại Đại Hội Tiên Môn, từng có khoảng thời gian trở thành tâm ma của thế hệ trưởng bối, cảm thấy bản thân trong một ngàn năm nay đã tu cái thứ gì, Tam Trưởng Lão cũng không ngoại lệ.
Tam Trưởng Lão cũng là vừa thấy Vân Chi liền bày ra tư thế, chuẩn bị chiến đấu, kết quả giống như Nhị Trưởng Lão, bị một chưởng đánh bay.
"Tâm ma lợi hại quá!"
Tứ Trưởng Lão, Ngũ Trưởng Lão... Bát Trưởng Lão, các vị trưởng lão lần lượt lên thử, tất cả đều bị Vân Chi đánh bại.
Bất Ngữ Đạo Nhân mặt mày ngơ ngác đi đến cửa hang, nhìn thấy Vân Chi, ông ấy liền bừng tỉnh ngộ, đây nào phải tâm ma gì, rõ ràng là Tiểu Vân đích thân canh gác ở trước cửa!
"Tiểu Vân?" Bất Ngữ Đạo Nhân dò thám mà gọi một tiếng.
Vân Chi trả lời với khuôn mặt vô cảm: "Con là tâm ma."
Vừa dứt lời, còn không cho sư phụ cơ hội để phản ứng, một chưởng đánh bay ông ta, rồi quay người rời khỏi động phủ.
Xem mình như tâm ma, vừa mới gặp mặt bèn xông đến đánh, còn muốn ra ngoài à? Thành thật mà tĩnh toạ ba ngày đi.
Lục Dương từ từ mở mắt, cảm thấy trong cơ thể có một dòng hơi ấm, bây giờ bản thân chỉ còn cách một bước nữa là có thể đột phá.
Lúc này Vân Chi đã ngồi trở lại vị trí cũ, Lục Dương nhìn thấy Vân Chi ngồi ở đối diện, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng hắn cứ cảm thấy đại sư tỷ trông có vẻ cao hứng.
"Đại sư tỷ, tỷ có chuyện vui gì sao?"
"Không có." Vân Chi vẫn trả lời bằng giọng điệu lạnh lùng như mọi khi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận