Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1335: Làm sao đen như vậy? (1)

Vụ án trở thành án buôn lậu lớn nhất từ khi yêu quốc lập quốc đến nay, cũng bị Hình bộ Đại Hạ liệt vào vụ án điển hình, lưu truyền vĩnh thế. Mà trong lúc Lục Dương giao thủ với đại yêu Hợp Thể kỳ của Cửu Anh tộc, trong lúc vô tình lấy được một tấm địa đồ không trọn vẹn từ trong ngực đối phương, thông qua tra tìm cổ tịch, phát hiện địa đồ không trọn vẹn là chìa khoá mở ra Vân Tiêu bí cảnh trong truyền thuyết, Vân Tiêu bí cảnh có giấu vô số bảo vật, chỉ có tập hợp đủ chín khối địa đồ nhỏ lẻ, mới có thể mở ra Vân Tiêu bí cảnh.
Lục Dương còn phát hiện chủ nhân của địa đồ không trọn vẹn có thể thông qua địa đồ không trọn vẹn trò chuyện, chín khối địa đồ không trọn vẹn đều có chủ nhân, chỉ bất quá cũng không tín nhiệm lẫn nhau, không cách nào tụ tập cùng một chỗ, Lục Dương không còn cách nào khác, đành phải mời Thiên Sách tông xuất thủ, thông qua khối địa đồ không trọn vẹn này tính ra vị trí của tám người khác, sau đó tìm tới cửa từng ngươi, bên trong tám người này, tu vi cao nhất là Hợp Thể kỳ, tu vi thấp nhất là Kim Đan kỳ. Sau khi tập hợp đủ địa đồ không trọn vẹn, mở ra Vân Tiêu bí cảnh, nhưng Vân Tiêu bí cảnh chỉ có tu sĩ Kim Đan kỳ mới có thể tiến vào, Lục Dương chỉ đành mời Hãn Hải Đạo Quân xuất thủ, lấy khăn năng của không gian đạo quả hình thức ban đầu, mở rộng phạm vi bí cảnh tiến vào, để chín người đều có thể đi vào trong. Vân Tiêu bí cảnh thật ra là cạm bẫy do một vị tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ nào đó của Đại Càn vương triều lưu lại, sau khi phát hiện điểm này, Hãn Hải Đạo Quân giao thủ cùng Đại Càn tu sĩ, bắt sống hắn, về phần bảo vật bên trong Vân Tiêu bí cảnh, giá trị lớn nhất không ai qua được bản thân tu sĩ Đại Càn.
Loại trừ những chuyện này và một vài việc nhỏ bình thường, mười năm qua không có chuyện gì lớn phát sinh.
Đỉnh núi Thiên Môn phong, trận pháp tụ khí dùng linh thạch cao cấp tạo thành đang nở rộ từ bên trong ra bên ngoài, Lục Dương chắp tay trước ngực, cuộn người ở bên trên đài sen do chín chuôi lợi kiếm tạo thành. Hai tay Lục Dương bấm niệm pháp quyết, điều chỉnh khí tức, tinh khí thần hợp nhất, tựa như một thanh linh kiếm muốn phá vỡ thương khung.
Theo khí thế Lục Dương kéo lên, từng khối linh thạch cao cấp nhanh chóng hao hết, trở thành xác không, hóa thành lực lượng liên tục không ngừng tràn vào trong cơ thể Lục Dương. Kinh mạch khuếch trương, đan điền mở rộng, Nguyên Thần sinh động như thật... Trong cơ thể phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Khí thế lao lên tới đỉnh phong bỗng nhiên giảm xuống, Lục Dương phun ra một ngụm khí sạch, bây giờ thân thể hắn rõ ràng, sớm đã không còn khí bẩn như ngày xưa. Hắn hoạt động thân thể, phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt:
- Rốt cục đến Hóa Thần trung kỳ. Trong động phủ đen kịt một màu, theo một tiếng cảm thán của Lục Dương truyền ra, mở hai mắt ra, con ngươi sáng như tuyết rất dễ thấy trong động phủ.
- Chờ một chút, làm sao đen thui như vậy.
- Không phải bản tiên cảm thấy có ngọn nến không có hào khí, cho nên thổi tắt cho ngươi. Bây giờ, theo đèn năng lượng mặt trời phổ cập, đã có rất ít người dùng nến, động phủ của Lục Dương dùng chính là nhân ngư nến, tạm thời không cần thay thế. Lục Dương bất đắc dĩ lắc đầu, lấy tu vi hắn bây giờ, có châm nến hay không đều không có vấn đề gì, đều có thể thấy rõ, Bất Hủ tiên tử muốn thổi tắt ngọn nến, vậy thì mặc nàng làm. Lục Dương thoải mái duỗi lưng một cái, vì đột phá đến Hóa Thần trung kỳ, hắn bế quan đến ba canh giờ, bây giờ bế quan kết thúc, cả người đều thoải mái không ít. Lục Dương lại ngồi trở xuống.
- Củng cố cảnh giới một chút. Nền móng của hắn rất vững, chỉ cần thêm chút củng cố là đủ. Theo cảnh giới ổn định, Lục Dương đẩy ra cửa lớn động phủ, nhìn thấy Vân Mộng Mộng đưa lưng về phía mình, đối mặt bàn cờ, suy nghĩ thật lâu, nàng kẹp một quân cờ màu đen, theo một tiếng cùm cụp, cờ đen xuống bàn, biểu thị thế cuộc kết thúc.
- Năm con thành hàng, ta thắng. Vân Mộng Mộng reo hò.
- Mộng Mộng tỷ, Tam sư tỷ, các ngươi có thể chuyển sang nơi khác đánh cờ không? Lục Dương bất đắc dĩ nói, hai người các ngươi đừng có chơi cờ ca rô ở trước cửa động phủ của ta, khi ta bế quan, hai người còn không có ở nơi này, các ngươi lúc nào tới đây. Cam Điềm cười giải thích:
- Mộng Mộng nói nơi này của ngươi có phong thuỷ tốt, nàng ở gần động phủ ngươi một chút, có thể hấp thu vận khí của ngươi, giúp nàng chiến thắng.
- Vận khí của ta tốt? Lục Dương buồn bực, là chỉ hắn bị Bất Hủ tiên tử ám hả.
- Tiểu Chi nói, Bán Tiên và Tiên Nhân ở bên ngoài không có phổ biến như ta nghĩ, là ngươi vận khí tốt, đều đụng phải.
- Ngươi xem, ta nói ngươi có vận khí tốt mà. Vân Mộng Mộng dương dương đắc ý chỉ vào bàn cờ.
- Tới gần động phủ của ngươi hấp thu khí vận của ngươi, chơi ván cờ đầu tiên thì ta đã thắng. Bên cạnh bàn cờ có đặt bánh bích quy nhân hoa nguyệt quế, ai thắng một ván thì người đó sẽ ăn một miếng. Lấy sự hiểu biết của Lục Dương về kỳ nghệ của Vân Mộng Mộng, hắn hoài nghi là Tam sư tỷ cố ý để cho nàng thắng. Vừa đột phá, tâm tình thật tốt, Lục Dương xuống núi nhìn đám người lão Mạnh tu luyện thế nào. Vân Mộng Mộng gọi Lục Dương lại, miệng còn đang nhai bánh bích quy:
- À đúng rồi, tiểu Chi nói là ra ngoài thăm bạn, ta thấy hôm nay sẽ không về được, Nhị đương gia ngươi đã đột phá, hay là đêm nay chúng ta đi Bách Hương lâu chúc mừng một chút?
Bạn cần đăng nhập để bình luận