Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 61: Công trạng chủ động như vậy thực sự hiếm gặp

"Ai dám ức hiếp huynh đệ của ta!" Lão đại của bọn trộm hào khí ngất trời, bảo tiểu đệ gọi đối phương qua đây. Tiểu đệ bị bắt nạt, nếu người làm lão đại như gã không lấy lại mặt mũi, thì sau này làm sao tạo dựng uy tín?
Tiểu đệ của bọn trộm thấy có lão đại chống lưng, lập tức đứng thẳng cả lưng lên. Gã ta một cước đạp tung cửa phòng bên cạnh, hét lớn: "Lão đại nhà ta nói rồi, chuyện ức hiếp ta không thể như vậy thì thôi được, lão đại muốn tìm các ngươi nói chuyện, ai không đi thì thằng đó là cháu của lão đại!"
Nhóm người bổ khoái sửng sốt, bọn họ hành nghề mười mấy năm, chưa từng gặp người chủ động khiêu khích bọn họ.
Vệ bổ đầu lắc đầu cười nhẹ, y có thâm niên lâu nhất, tình cảnh gì mà chưa gặp, chẳng qua chỉ là bọn ranh có mắt như mù đến gây hấn mà thôi, những vụ án nhỏ dâng lên tận cửa như thế này, làm cả đời bổ khoái thế nào cũng gặp qua vài lần.
"Ai sợ ai, đi!"
Bọn trộm cướp xắn tay áo lên, phải cho đối phương biết tay, bọn chúng vừa mới đến, trước khi gia nhập Ma Giáo không thể chỉ dựa vào việc trộm cắp để nổi danh, cũng là lúc thử một lần hào nhoáng mà xuất hiện trên sân khấu rồi!
Sau đó, bọn trộm cướp liền nhìn thấy một nhóm bổ khoái, tay vác đao của quan phủ, thắt lưng đeo lệnh bài tỏ rõ thân phận, xông vào trong phòng.
Nhóm người bổ khoái nhìn thấy trên bàn đầy ắp vàng bạc châu báu, thảo dược quý hiếm, linh thạch, tinh thể linh thạch, cũng kinh ngạc không kém.
Mấy vật này sao lại nhìn quen đến vậy, hình như vừa nãy có người báo án nói bị mất cắp, mà những thứ bị mất chính là những thứ này?
Bổ khoái, Vệ bổ đầu và Bọn trộm cướp cùng nhau ngơ ngẩn trong chốc lát.
"Ta nói những thứ này là ta nhặt được ở bên đường, các người tin không?"
Vệ bổ đầu chưa từng gặp tình cảnh như thế này, đây đúng là lần đầu tiên y gặp phải tội phạm tự chui đầu vào lưới.
Tiểu đệ của bọn trộm vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, vẫn hò hét để lão đại ra tay.
"Lão đại, dạy cho bọn nó một bài học!"
Trong lúc hò hét, gã ta còn buông lời hăm dọa: "Có thấy mái tóc lưa thưa của đại ca ta không, mỗi lần đại ca giết một người, liền sẽ nhổ một cọng tóc! Người trong giang hồ gọi đại ca ta là Quỷ Kiến Sầu!"
"Thấy người đeo bịt mắt này không, đây là nhị ca của ta, con mắt mù này là bị đánh mù lúc nhị ca đánh nhau với đại lão Trúc Cơ Hậu Kỳ, đại lão Trúc Cơ hậu kỳ kia cũng chả khá hơn được bao nhiêu, cả hai mắt đều bị nhị ca của ta đánh mù! Người trong giang hồ gọi nhị ca là Liều Mạng Nhị Lang!"
"Có thấy cái chân này của Tam Ca ta không, đó là lúc tam ca đi trộm đồ trong hoàng cung, bị một trăm mười đại nội thị vệ vây chặt, lấy việc cắt đứt một chân làm cái giá phải trả để trốn thoát! Người trong giang hồ gọi Tam Ca là Thảo Thượng Phi!"
Lão đại, lão nhị, lão tam của nhóm trộm, cùng lúc vung chân, một cẳng đạp ngã tiểu đệ, chỉ mỗi tên tiểu tử nhà ngươi nhiều lời.
"Nghe nói lúc nãy ngươi nói rằng ai không đến thì người đó là cháu của ngươi?" Vệ bổ đầu cười nói với vẻ dữ tợn, chính là đám người bọn bay hại ta phải liên tục trực đêm.
"Ta là cháu, ta là cháu." Lão đại bọn trộm bị dọa đến run lẩy bẩy.
Bọn trộm cướp còn nào dám ra tay, thấy cửa bị nhóm bổ khoái chặn lại, liền tông thủng vách tường, vắt cẳng mà chạy, cả nhóm người ầm ĩ mà chạy đến đại sảnh.
Sở trường của đám người bọn họ là tốc độ, khả năng đối kháng trực diện khá là bình thường, chưa kể đến bọn họ còn chưa Trúc Cơ, lão đại chỉ mới có Luyện Khí tầng chín.
"Các ngươi chạy từ cửa chính, còn lại theo ta chạy từ cửa sau!" Lão đại chỉ huy mọi người tản ra trốn chạy.
Lục Dương chú ý đến động tĩnh bên này, rất nhanh liền làm rõ sự tình, cảm thấy có chút buồn cười.
"Tên trộm và bổ khoái chỉ cách nhau một bức tường, tên trộm còn đi gây hấn với bổ khoái?"
"Chờ chút, nếu như bọn họ muốn trốn chạy từ sân sau, nhỡ ma trành bị bổ khoái phát hiện thì phải làm sao?"
Lục Dương nhanh chóng nhận ra vấn đề, nếu ma trành bị tiêu diệt thì ai đứng nướng thịt, quán nướng này sao còn có thể tiếp tục mở cửa, sao còn có thể giám sát Tần Nguyên Hạo?
Lão đại bọn trộm thấy Lục Dương đứng thừ người chắn lại cửa sau, như thể bị dọa đến lú cả người, giơ tay liền muốn ném Lục Dương đi.
Lục Dương đang bưng một tô súp, thấy lão đại bọn trộm hùng hổ mà xông đến, tay run lên, tô súp liền văng khỏi tay.
Lão đại của bọn trộm không ngờ đến sự thay đổi này, gã nhanh chóng tạo ra một lớp màng chắn bằng linh khí để chắn lại bát súp.
Chỉ bị trì hoãn trong một khoảnh khắc như vậy, Vệ bổ đầu đã lấy ra một sợi dây xích, dây xích tựa rắn, trói chặt lão đại của bọn trộm.
"Đi, bắt những tên còn lại, bữa ăn hôm nay đúng là đáng giá." Vệ bổ đầu xua tan nét u sầu, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, thế giới cũng trở nên khoáng đạt hơn.
Băng nhóm trộm cướp đã bị bắt về quy án sau nhiều ngày phiền não, thật đúng là phúc địa.
Vệ bổ đầu vỗ vai Lục Dương, cười ha hả nói: "Nếu không phải ngươi cản lại một thoáng, thì đúng thật là đã để tên ranh này chạy mất rồi!"
"Dám làm việc nghĩa, cứ chờ đi, ngày mai ta sẽ trao cho ngươi cờ thưởng!"
Lục Dương vội vàng xua tay từ chối, nhưng không ngăn nổi niềm vui của Vệ bổ đầu, nhất định phải tặng một lá cờ thưởng.
Vừa rồi động tác của bổ khoái và bọn trộm quá lớn, tông hỏng cả bức tường, làm cho đại sảnh cũng ầm ĩ, hỗn loạn, cả quán đều là khói bụi.
Các vị thực khách chỉ có thể tan cuộc sớm, nhưng có thể tận mắt chứng kiến cảnh bổ khoái bắt người cũng không thiệt.
"Quán nướng Thử Lại Lần Nữa này đúng là chỗ tốt, các vị bổ khoái ngồi không vẫn có thể bắt được người."
"Đến đây đúng thật đáng giá, có tiền cũng không xem được tuồng hay như vậy."
"Nơi đây hẳn là một chỗ hội tụ vận khí, có thể làm ăn thịnh vượng như vậy trong một thời gian ngắn, dù có ngon, nhưng thịnh vượng đến mức này thì cũng không khỏi quá khoa trương rồi, chắc chắn có một mức độ vận khí nhất định."
"Hôm nay mọi người đều thấy cả rồi, việc bổ khoái có thể bắt được người bèn đã chứng minh cho điều này."
"Xem ra sau này phải thường xuyên đến đây, đến nhiều lần hơn, ta cũng có thể hưởng nhờ một chút vận khí."
"Có lí, có lí, lần sau cùng nhau đến."
Nghe tiếng thảo luận của những người ngày một đi xa dần, Lục Dương nảy sinh tâm lý bi quan đối với tương lai của quán nướng này - Đây là định sẵn phải phát triển mạnh mẽ rồi.
"Ngày mai, lúc ta đến trao cờ thưởng, ta sẽ đem theo cả tiền sửa tường qua đây!" Vệ bổ đầu vẫy tay với Lục Dương, để lại câu nói như thế, liền áp giải bọn trộm xúi quẩy này đi.
Lục Dương đứng ở cửa, thở dài một hơi, đột nhiên để ý thấy Tần Nguyên Hạo một lần nữa rời khỏi nhà.
"Lục huynh, Tần Nguyên Hạo lại rời khỏi nhà rồi." Man Cốt truyền âm ở tầng hai, y làm việc rất nghiêm túc, không chút quan tâm tới những gì đã xảy ra ở tầng dưới, luôn luôn chú ý đến hành động của Tần Nguyên Hạo.
"Đệ thấy rồi, huynh và Cảnh Chu cùng nhau sửa bức tường bị tông hỏng đi, đệ sẽ theo dõi Tần Nguyên Hạo."
"Không thành vấn đề."
Lục Dương thi triển Súc Địa, lại một lần nữa theo sau Tần Nguyên Hạo.
Mạnh Cảnh Chu ở phía sau cảm thán: "Thiên phú pháp thuật của Lục Dương đúng là mạnh thật, mình theo hắn học cả nửa ngày trời, nhưng vẫn không hiểu gì cả."
"Hơn nữa mình cứ cảm thấy khẩu quyết mà hắn dạy cho mình có liên quan với pháp thuật không gian, là do mình lầm tưởng chăng?"
Mạnh Cảnh Chu không đi sâu vào vấn đề này, thiên phú pháp thuật của Lục Dương chỉ có thể được miêu tả bằng hai chữ ‘quá đáng’, nếu trông chờ vào việc đi theo hắn có thể học được pháp thuật, thì chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày.
Hắn ta đường đường là Đơn Thân Linh Căn cũng không thể, thì càng khỏi phải nói đến người khác.
Lục Dương đã theo Tần Nguyên Hạo đi rất xa, không nghe thấy lời nói của Mạnh Cảnh Chu. Hắn phát hiện ra rằng lần này Tần Nguyên Hạo đi với dáng vẻ hiên ngang, còn ngâm nga một khúc nhạc vui tươi, như thể sắp làm việc đại sự gì đó.
Tần Nguyên Hạo đến một căn tứ hợp viện lớn, chẳng hề gõ cửa, mà đánh một tia pháp thuật vào cánh cửa.
Không lâu sau, một người đàn ông cao gầy đi ra, vừa gặp mặt liền hỏi: "Đã đến ngày rồi à?"
"Chính là hôm nay."
"Ta đã chuẩn bị cả nửa tháng trời cho ngày hôm nay."
"Nói ai không phải chứ, lần này nhất định phải cực lực làm một chuyến, những ngày này không có hoạt động gì, đúng là làm ta nhịn đến không chịu được mà! Đợi khi chuyến này trót lọt, ngươi nhất định phải dốc sức giúp ta tuyên truyền một phen, để xem còn ai dám coi thường ta nữa!" Nói đến đây, Tần Nguyên Hạo hiện ra một nụ cười với nét tàn nhẫn.
"Nhất định, nhất định." Người đàn ông cao gầy nổi tiếng là một kẻ ba hoa trong phân đà Diên Giang.
Hai người nói những lời người ngoài nghe không hiểu, nụ cười có chút lạnh lùng.
Lục Dương cảnh giác, không biết hai người này muốn làm gì.
Hai người họ đi đến một khu phố sầm uất, trong đó có một tòa kiến trúc trông nổi bật nhất, trang trí rực rỡ màu sắc.
Tần Nguyên Hạo và người đàn ông cao gầy bước vào trong, nhận được sự chiêu đãi nồng hậu.
Lục Dương ngước đầu thoáng nhìn qua biển hiệu, Thanh Lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận